Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013

Tự tình....

Có những phút giây tôi cảm thấy chán dã man vì cuộc sống ! Vì những sự thay đổi quá nhanh, quá mạo hiểm. Tôi lại nhớ những phút bình yên ngày trước. Nhắm mắt đưa mình về trạng thái của hồi ức để lại có sức  đi tiếp. Con đường của tôi trở nên nhiều chông gai hơn, khó khăn hơn! Nhưng tôi đã chọn và sẽ đi chính bằng đôi chân yếu ớt của mình! Cố lên tôi ơi! Xin lỗi chính mình!
                                                                             ------------ngày 20-9-2013--------

Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Tôi sẽ làm gì khi cả thế giới này quay lưng lại với tôi?

PA1: Khi cả thế giới quay lưng lại với tôi, tôi vẫn sẽ cứng rắn bước tiếp, bước đi mạnh mẽ và chắc chắn...Dù trong lòng có bị tổn thương hay sụp đổ tới mức nào cũng sẽ không để cho người khác thấy....
PA2: Thay vào đó sẽ chấp nhận nó, xem nó như một "người thầy". Đứng lại và nhìn về quá khứ, cái quá khứ đã làm mọi người rũ bỏ mình. Cuộc đời là một cuốn phim buồn có thể thấy nhưng không thay đổi được. Chấp nhận và cười với nó đó mới chính là cái lõi của cuộc sống.

Thứ Năm, 12 tháng 9, 2013

Quan điểm của Vk tui!

Bun: anh muốn phân định chuyện ji?
Bun: chuyện tiền lương trong thẻ hả/
Bun: ?
Bun: hay chuyện em nợ anh 6 triệu?
Bun: nếu cần
Bun: em viết biên nhận cho anh
Bun: em nợ anh 6 triệu
Bun: để anh cầm
Bun: còn tiền lương của anh
Bun: em vãn đề trong tài khoàn
Bun: chưa hề rút ra
Bun: nếu anh ko cưới em nữa
Bun: em sẽ hoàn trả cái thẻ cho anh
Bun: ko thiếu 1 đồng
Bun: nếu anh muốn lấy lại nhẫn đính hôn
Bun: em cũng có thể trả cho anh
Bun: chỉ cần anh nói
Bun: anh muốn lấy lại
Bun: em sẽ đưa cho anh
Bun: còn nhẫn cưới
Bun: của ai người đó giữ
Bun: còn của hồi môn sau này
Bun: ba mẹ anh cho em
Bun: nếu ba mẹ anh đòi
Bun: em sẽ trả
Bun: nhưng đó là tài sản ba mẹ cho em nên ba mẹ đòi em mới trả
Bun: anh đòi em ko đưa đâu
Bạn đã hủy truyền tập tin.

Tiểu Long Nhân: em đang tức giận à?
Bun: ko
Bun: em đang làm tính
Bun: tính cho anh
Bun: em trong công việc rất nghiêm túc
Tiểu Long Nhân: hổng tin
Bun: tại sao lại ko tin
Bun: mỗi người 1 quan niệm
Bun: em biết
Bun: quan niệm của anh
Bun: là tiền bạc rõ ràng
Bun: cái lợi của nó
Bun: là em có tự do em cần
Bun: chúng ta ko phụ thuộc nhau gì cả
Bun: em ko cần đi đâu cũng phải hỏi ý kiến anh
Bun: còn có những người đàn ông khác
Bun: họ quan niệm
Bun: tiền bạc đi làm
Bun: để nuôi vk
Bun: nhưng như vậy
Bun: em phải phụ thuộc vào ck
Bun: em ko phụ thuộc vào anh
Bun: sau này chuyện vk ck
Bun: ai về trước thì nấu cơm trước
Bun: người này nấu cơm thì người kia rửa bát
Bun: việc nhà chia đôi
Bun: quần áo giặt cũng vậy
Bun: em ko cần hầu ck
Bun: anh cũng ko cần hầu vk
Bun đang trả lời...
Bun: cái gì cũng có giá của nó
em hiểu điều đó
Bun: và em ko giỏi gì cả
Bun: chỉ được cái giỏi thích nghi
Bun: anh muốn theo phong cách nào
Bun: em đêu có thể theo phong cách đó
Bun: rất đơn giản
Bun đang trả lời...
Bun: rất dễ hiểu

Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

....

Có lẽ... Đã đến lúc tôi phải thay đổi chính bản thân mình.....

Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013

By Atula Chan

Ta ước về điều giản đơn như nắm tay nhau trong một ngày mưa bay

ngồi nơi vỉa hè trong một đêm nhiều gió

khi cuộc đời không thể sưởi ấm hết tất cả những gì thuộc về đau khổ

thì hãy tự sưởi ấm cho nhau!


Người không dám hình dung con đường sẽ dẫn chúng ta đi về đâu

nên chỉ cần xiết chặt tim để cùng một nhịp đập

nên chỉ cần giây phút hiện tại này ta đã cùng nhau sống

nên chỉ cần người nói bất chấp những phần trăm nhỏ nhoi hi vọng

để có một tình yêu lẻ loi giữa triệu người…

Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

Thiên thần của bố !


Bố ghen tỵ với hạnh phúc mà người ta có, bố ước giá như mẹ ở bên bố và con cũng vậy.
Con thân yêu, thiên thần đáng yêu của bố, ở nơi ấy con có được bình an, con có khoẻ không? Bây giờ nếu con còn ở đây con cũng được 6 tháng tuổi rồi đấy.

Hôm nay bố thấy nhớ con vô cùng, không biết rằng con sẽ giống bố hay giống mẹ? Bố mong con sẽ xinh đẹp như mẹ, sẽ nhanh nhẹn hoạt bát như bố, có đôi mắt đẹp của mẹ và nụ cười toả nắng của bố. Bố sẽ mua cho con thật nhiều quần áo, thật nhiều đồ chơi, và rất nhiều sữa để con lớn nhanh, bố mẹ cho con tất cả những gì bố mẹ có để con có hành trang vào đời.

Bố sẽ mua những món ăn bổ dưỡng nhất về cho mẹ, để mẹ có thật nhiều sữa cho con bú, vì sữa là nguồn dinh dưỡng tốt nhất mà.
Bố sẽ chăm chỉ hơn, sẽ thay mẹ con nấu nướng, giặt giũ khi mẹ con bận chơi với con, khi mẹ con mệt... ôi đó chỉ là ước mơ thôi con à. Ông trời thật nghiệt ngã, cuộc sống đầy rẫy những cạm bẫy, đã chia cắt gia đình tương lai của 3 chúng ta mỗi người một nơi. Mẹ con giờ đây không phải là vợ của bố, cũng không còn là người yêu nữa rồi con à, con đừng buồn nhé, có lẽ là duyên phận hay số phận đã không cho 3 chúng ta được ở bên nhau.
Bố nhớ mẹ con, bố vẫn còn yêu mẹ con nhiều lắm, nếu con có gặp mẹ thì hãy nhắn rằng bố luôn chờ đợi mẹ con về. Bố muốn làm cho mẹ hạnh phúc bằng tình yêu bằng sự chân thành, chứ không phải là cầu chúc mẹ được hạnh phúc bên ai. Bố nói như vậy có phải ích kỉ quá không con?
Đã lâu lắm rồi bố không được nói chuyện với mẹ, không được nhìn thấy nụ cười của mẹ, bố rất thương mẹ con vì từ nhỏ mẹ đã chịu nhiều cực khổ về cuộc sống thiếu thốn, ở nơi ấy bố nghe người ta kể rằng mẹ đã có người yêu mới, nhưng họ đang gặp sóng gió, chia tay. Bố không hận mẹ con, bố chỉ trách mình sao không thể mang nhiều sự tin tưởng, bờ vai vững chắc cho mẹ con. Bố mong mẹ con luôn được bình an, luôn gặp may mắn trong cuộc sống, luôn nở cụ cười trên môi, dù mẹ có quyết định thế nào đi nữa thì bố sẽ tôn trọng quyết định của mẹ.
Đi đến nhà bạn bố, bố không khỏi chạnh lòng, và tủi thân khi nhìn thấy bạn bố hạnh phúc, hạnh phúc với vợ và những thiên thần nhỏ bé đáng yêu. Bố ghen tỵ với hạnh phúc mà người ta có, bố ước giá như mẹ ở bên bố và con cũng vậy, chúng ta sẽ là gia đình hạnh phúc nhất hạnh phúc nhất thế gian này, luôn tràn ngập tiếng cười, và luôn bận rộn với hạnh phúc yêu thương dành cho nhau.

Những buổi chiều đi làm về muộn bố rất buồn con à, đi trên con đường mà lòng bố cứ miên man, trong đầu trống rỗng, bố mong lắm bữa cơm với mẹ con con, dù đạm bạc nhưng chan chứa hạnh phúc, được cùng mẹ nấu những món ăn với những gia vị của tình yêu. Ôi mong ước về một gia đình có con và mẹ sao với bố xa vời vậy chứ, niềm hy vọng trong bố bị người ngoài dập tắt có tát nước nhưng nó lại bùng cháy và khao khát mãnh liệt hơn, hơn bao giờ hết khi nhớ về mẹ và con.
Thiên thần của bố, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyen tinh yeu, 9x, phu nu, bao phu nu, doc bao phu nu, phunu, gia dinh, bao gia dinh, hanh phuc gia dinh, giadinh, doc bao gia dinh, tam su, tam su tham kin, tinh yeu, truyen tinh yeu
Bố sẽ bảo vệ con, sẽ không để ai, không để thế lực nào chia cắt chúng ta
Ở nơi ấy con sống thế nào, ai chăm sóc cho con, ai thay tã, ai cho con ăn, ai chơi với con mỗi ngày, theo bố được biết những Bà Sơ rất tốt bụng đấy con à, tuy có đôi lúc hơi khó tính chút xíu, con đừng làm Sơ giận nhé.
Bố rất thương nhớ con, bố ước được chăm sóc con mỗi ngày, được cho con ăn, được bồng con trên đôi tay nhỏ của bố, được yêu thương vỗ về con mỗi khi con thức giấc, khi con khóc. Điều bố ước thật xa vời phải không con, lòng bố quặn đau khi nghĩ về con, nghĩ về cuộc đời bố. Bố đã không có bố, người mà con sẽ gọi là ông Nội nếu con ở trên trần gian này, khi nào con lớn bố sẽ kể chuyện của ông Nội cho con nghe, mong rằng con sẽ biết trân trọng những gì mình có…
Bố nói nhỏ cho con biết chuyện này nhé…con đừng kể với ai nhé. Bố sẽ đỏ mặt, xấu hổ lắm đấy khi ai nhắc đến, bố rất hay khóc nhè đấy, những tối bố nằm ngủ, bố nhớ da diết con và mẹ, giọt nước mắt của bố cứ lăn dài trong nỗi nhớ thấm đẫm những kỷ niệm về mẹ. Bố tự trách bản thân mình sao bố quá kém cỏi, hèn kém để chúng ta không được bên nhau. Nhưng sáng hôm sau bố lại cố gắng gượng mạnh mẽ để bon chen giữa dòng đời kiếm những đồng tiền để nuôi sống bản thân mình, có phải bố quá yêu đuối, con đừng nghĩ rằng người đàn ông người cha mạnh mẽ là không bao giờ được khóc…nếu sau này con có chuyện gì ưu phiền hãy chia sẻ với người con tin tưởng nhé, con sẽ thoải mái hơn, và sẽ có lựa chọn đúng đắn cho bản thân.
Bố không oán trách người đã chia lìa chúng ta, không hận thù gì họ, họ cũng có lý lẽ riêng của họ, vị trí của bố hiện tại chẳng có tiếng nói, bố buồn về điều đó. Phải chăng nghèo thì không được người khác tôn trọng, kính nể? Bố cũng như bao người khác, nghèo nhưng lòng tự trọng không thể nghèo được, đôi khi bố đã tự hạ thấp mình để vớt vát những tia hy vọng cuối cùng, nhưng dường như là vô vọng. Bố thật bất lực, bố kém cỏi lắm phải không con yêu, nhưng dù sao thì mình cũng đừng lấy oán trả oán nhé con, con hãy lấy ơn mà trả oán, lòng con sẽ thanh thản khi làm như vậy. Con hãy sống thật tốt nhé con yêu phải luôn giúp đỡ mọi người nhé, kể cả những người con không thích.
Bố không có cơ hội được gặp con được chăm sóc con kiếp này, nhưng nếu con đầu thai kiếp sau thì bố mong con sẽ là con của bố để bố có thể được yêu thương con bằng những hành động thật sự, được dẫn dắt con đi trên đường đời. Để bố và mẹ vơi bớt đi nỗi buồn, nỗi đau vì đã không giữ được con, mẹ con chắc cũng sẽ nghĩ vậy. Bố sẽ bảo vệ con, sẽ không để ai, không để thế lực nào chia cắt chúng ta.
Cuộc đời không chỉ có khó khăn đau khổ đâu con à, vẫn có thứ gọi hạnh phúc vẫn còn ở đâu đó một người đang đợi chờ ta đến sẻ chia nỗi buồn vui, chỉ là chúng ta chưa tìm được họ thôi con à, con cũng nên nhớ cơ hội chỉ đến với ta một lần thôi nhé, cơ hội là một anh chàng đến và đi rất lặng lẽ đấy.
Bố còn rất nhiều điều muốn chia sẻ với con, muốn tâm sự với con, nhưng bố phải dừng bút thôi, ngày mai bố phải đi làm sớm, chúc con yêu luôn mạnh khoẻ, hay ăn chóng lớn nhé, nhớ viết thư lại cho bố bằng cách nào cũng được con nhé. Bố yêu và thương con nhiều.

Sống để yêu thương

Thiên thần của bố, con có nhớ lần đầu tiên bố con mình gặp nhau không? mọi người thì cười, con và bố thì khóc. Bố khóc vì hạnh phúc và sung sướng, còn con khóc chắc là vì được gặp bố và mẹ phải không? Con có biết bố đã thích con đến phát điên lên được, nhìn con ngọ nguậy trong vòng tay, đôi chân, bàn tay nhỏ xíu, cái miệng cứ chúm cha chúm chím …khi nhìn thấy con, bố chợt nhận ra rằng – đây rồi, lý tưởng sống của bố!

Bố nhớ lần đầu tiên nghe mẹ nói về sự hiện diện của con trên cõi đời này, con không biết bố đã vui mừng như thế nào đâu. Nhờ con, bố đã biết từ chối những buổi nhậu nhẹt, để về sớm với mẹ con, đấm bóp cho mẹ con mỗi khi nhức mỏi, thức dậy mỗi đêm khi mẹ bị chuột rút. Thời gian chờ đợi chín tháng mười ngày dài thật dài. Tối nào bố cũng thủ thỉ với con, con còn nhớ những câu chuyện của bố con mình không? Rồi ngày ấy cũng đến, nhìn thấy con khỏe mạnh, đủ hình hài nằm trong vòng tay ấm áp của bố, mọi cảm xúc cứ trào dâng vô bờ bến, đan xen với những hồi hộp lo lắng cho chặng đường mới mẻ phía trước, với thiên chức làm bố. Bố bắt đầu học cách chăm sóc con, cách cho con bú, cách thay tã. Tuy có bà và mẹ nhưng bố vẫn muốn được tự tay mình chăm sóc con. Con thấy không, bây giờ bố hơi bị “pro” đấy nhé. Mẹ con không còn dám chê cái sự vụng về của bố nữa rồi.

Việc chăm sóc, nuôi dưỡng và được lo cho con là niềm hạnh phúc thiêng liêng, nhưng đôi khi cũng chính là áp lực vô hình của bố mẹ. Những công việc thường nhật vốn đã khiến cho bố mẹ nhiều căng thẳng, bây giờ lại lay hoay với những kiến thức mới mẻ và không biết như thế nào mới là tốt nhất dành cho con. Nhờ con, bố đã biết sắp xếp thời gian và công việc của mình để có thể bên con nhiều hơn. Thay vì, sáng nào bố cũng nằm dài trên ghế sofa, xem chương trình chào buổi sáng, nhâm nhi café. Giờ thì bố phải tập chơi trò ba trong một, vẫn xem chào buổi sáng, nhâm nhi café nhưng tay thì ẵm con, để mẹ còn chuẩn bị bữa sáng cho bố con mình. Mỗi khi mẹ quá bận, bố phải địu con trên lưng để còn giúp đỡ mẹ. Vừa địu con bố vừa hát bài “Hơren lên rẫy” làm mẹ con cười vang. Nhà mình lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười con nhỉ.
Care With Love - chăm sóc sau sinh

Bố phải thú nhận rằng, bố thật sự “nghiện” con mất rồi, nghiện cái “ngôn ngữ” dịu dàng của riêng con, mỗi khi con hơ hơ cái miệng nhỏ xíu, như muốn nói với bố điều gì đó, nghiện cái đôi mắt đen láy tinh anh của con, cái bàn tay, cả cái bàn chân nữa… Mỗi chiều tan sở bố chỉ muốn lao thật nhanh về nhà, để được cà cà lên làn da mỏng manh mát rượi của con.
Cũng như bao người bố khác, luôn muốn nâng niu và dành tất cả những gì tốt nhất cho con, tuy cũng có đôi lúc bố vụng về và vô tâm. Nhưng bố thề bố hứa bố đảm bảo, bố không cố ý. Bố biết là mỗi khi bố ru con ngủ, bố đều ngủ trước, để con phải chơi một mình, nhưng con biết đấy, bố đâu biết hát mấy bài hát ru, hò như bà và mẹ, bố đành phải mở nhạc để con nghe. Nằm bên con bình yên quá, lại thêm tiếng nhạc êm dịu, bố như đang ở trên thiên đường vậy đó. Nhớ những lúc mải lướt web nhỡ tay, để con rơi đụng đầu xuống nền, làm một quả trứng gà, bố hư quá phải không con? Thương con quá, bố sẽ không để con của bố phải chịu đau thêm lần nữa đâu.
Care With Love - chăm sóc sau sinh

Con là nhất rồi đấy nhé, bố không những chia sẻ với con thời gian, niềm vui, công sức của bố, bố còn phải chia sẻ luôn cả người phụ nữ mà bố yêu thương nhất. Bố và con phải chăm sóc và bảo vệ người phụ nữ này thật tốt đấy nhé, hứa với nhau nha con.

KIỂU CON GÁI NHƯ EM SẼ...


Tối nay tôi viết  vài dòng, hãy coi những lời dưới đây là lời chia sẻ, chứ không hề có ý mỉa mai, trách cứ gì. Và nếu đọc xong thấy đúng quá, có thể coi là tôi đang say mà viết..

1. Kiểu con gái như em, khi khó khăn có người đến giúp, em gạt đi, tự mình hí hoáy. Không ai tán thành kiểu con gái thấy khó khăn là la toáng lên, không có khó khăn cũng la toáng lên, nhưng em à, nếu có người đến bên cạnh em, chìa bàn tay ra giúp đỡ lúc em gặp khó khăn, hãy vui vẻ nhận lấy. Nếu em sợ mắc nợ họ, hãy tin rằng, nhất định em sẽ trả được ơn, có thể không phải người đó, mà là một người khác.

2. Kiểu con gái như em, ừ, đỏng đảnh lắm, yếu mềm lắm, điệu đà lắm, đàn bà lắm,.. nhưng lại chẳng bao giờ để lộ cho người khác thấy. Em biết mà, những cô gái xung quanh em, chỉ cần một chút đáng yêu, một chút yếu đuối, .. đã hạ gục biết bao chàng trai rồi. Mà một điều nữa em cũng biết, em hơn những cô gái kia nhiều.

3. Kiểu con gái như em, tự do và dân chủ quá. Em ơi, nơi chúng ta đang sống không phải là nước Mỹ, ở đây, người ta sống với nhau bởi sự ràng buộc. Em nghĩ rằng sẽ có chàng trai cứ thế, cứ thế yêu em, dù em chẳng bắt họ vào một sự ràng buộc nào ư? Em có biết, chúng ta vẫn ăn bánh chưng, bánh tẻ... những thứ bánh ngọt lành ấy đều buộc bằng dây lạt? Tình yêu cũng thế em ạ, hãy để chàng trai nào đó yêu em, tự nguyện được gói mình vào sợi dậy lạt. Và, cả em nữa, cô gái nhỏ thích tự do ạ.

4. Kiểu con gái như em, nghĩ nhiều và hiểu nhiều quá. Điều đó khiến em phải kiên nhẫn, hơn nữa, cô gái ạ. Một chàng trai giỏi giang hơn em, có thể vượt lên những suy nghĩ của em, nhất định sẽ đến, chỉ là em phải chờ lâu hơn những người khác thôi.

5. Kiểu con gái như em, cứ âm thầm quan tâm đến người khác, cứ lặng lẽ dành cho người em yêu thương tình cảm, em có mệt không? Con người vốn ích kỉ mà em, đừng nói rằng em không cần đáp lại, tôi chẳng tin đâu. Em yêu thương thật nhiều, nhưng em có yêu thương con tim em không, cô gái?

6. Kiểu con gái như em, đầy đủ rồi nên khó chiều lắm. Dẫu rằng, tôi biết, em không coi khinh những món quà, nhưng thứ làm em hạnh phúc, một chiếc túi mua ngoài chợ hay một chiếc túi Gucci? Em có câu trả lời mà.

7. Kiểu con gái như em, ngay cả khi đọc đến những dòng này, và cho dù tôi có viết bao nhiêu điều đi chăng nữa, em vẫn sẽ là chính em thôi, cái cô gái quá đỗi bướng bỉnh này.

Kiểu con gái, như em, sẽ hạnh phúc. Tin tôi đi.

Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

16h30 ngày 29/8/2013

Bun: nếu em nghi ngờ
Bun: em sẽ ko đồng ý cưới anh
Bun: cũng sẽ ko đeo nhẫn anh đưa
Bun: khờ quá
Tiểu Long Nhân: vậy có khi nào vài hôm nữa hay vài tuần nữa em ko đồng ý, em trả nhẫn ko?
Bun: có ko đồng ý
Bun: cũng ko trả nhẫn
Bun: cũng ko ly hôn

Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

F o r e v e r

Số phận đưa anh đến bên em..

Nhưng lựa chọn ra đi hay ở lại : là em..

Em CHỌN anh - dẫu - biết rằng : chông gai trước nó không hề nhỏ..

Dẫu biết rằng...
...
...
...

Nhưng : em & anh thừa hiểu - nó đẹp vì điều gì & hơn tất cả vì cái gì !!!

• Luôn luôn tự hào về mình - về mối tình của mình - không phải ai cũng HIỂU & LÀM được
 
P/S: anh hiểu những gì em chia sẻ, vợ yêu à! Có thể anh ko làm tốt tất cả mọi việc để đảm bảo 1 cuộc sống đầy đủ ấm no cho em nhưng anh sẽ là bờ vai cho em dựa vào, là vòng tay ấm áp ôm em, là niềm tin mãnh liệt của em để đương đầu với cuộc sống. Nguyện yêu em trọn đời trọn kiếp!

Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

Khúc tự tình

Không đợi đến kiếp sau mới gặp mặt, chỉ cần kiếp này không oán không hận ~
Đừng hỏi kiếp trước ta là ai ~
Chỉ cần kiếp này ở bên nàng tháng tháng ngày ngày ~
Ta nguyện cùng nàng làm lớp bùn trong tuyết, làm máu nhuộm chốn hồng trần ~
Ấm lạnh có nhau, vui buồn chia sẻ ~
Sớm sớm chiều chiều, nương tựa vào nhau ~

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

Đôi khi ta cần phải sống lạnh lùng

Sống trong đời sống đôi khi cần có sự vô tâm.
Sống trong đời sống lắm lúc cần phải nhẫn tâm.
Sống trong cuộc sống lắm khi cần có một thái độ phớt lờ, vô tư cứ như chưa từng nghe, chưa từng thấy một điều gì mà người khác dành cho mình.

Sống trên đời đôi khi cần phải lạnh lùng để không cần bận tâm đến thái độ người khác
Sống là cần phải vô tư, phải nói là vô nghĩ để không phải tự ái, không phải nghĩ để rồi đem phiền muộn về mình.

Sống là đôi lúc cần phải mỉm cười trước cái sự nhăn nhó một cách vô lý của người khác.
Sống là lắm lúc dẹp bỏ hết cái tình cái nghĩa, là đôi khi đặt quyền lợi mình, nghĩ cho mình trước không cần nghĩ cho người khác dẫu biết rằng sống là mở rộng lòng mình, nghĩ cho người khác, biết lo cho người khác trước...

Nhưng tại sao phải như vậy? Mình nghĩ cho người ta để mong rằng cuộc đời có công bằng, để gọi là có tấm lòng bao dung, rộng rãi và có tình có nghĩa ? Để rồi chính những điều đó lại làm cho người ta đôi lúc chẳng còn biết nghĩ cho mình, thậm chí coi thường mình ? Cứ nghĩ cho người ta, rồi người ta có nghĩ cho mình?? Haizzz...Biết rằng cuộc sống luôn là thế, nhưng tại sao mình phải như vậy?? Vì thế, đôi lúc cần đặt cái tôi của mình, quyền lợi của mình lên trước nhất, chẳng cần nghĩ ngợi cho ai cả....

Người ta bảo sống trong đời sống cần có một tấm lòng, một tấm lòng đó cho chính bản thân ta, cho chính tâm hồn ta song liệu lắm lúc cái tấm lòng đó có làm ta tốt lên, vui lên hay lại hậm hực, bực bội vì ta đã cho đi, nhưng sau nhận lại toàn "oán trách", xem nhẹ bản thân ta? vì với họ, ta là đứa chẳng biết quyền, chẳng biết lợi?

Dẫu biết rằng tấm lòng cho đi không chờ đáp lại, nhưng nếu ta cứ cho đi mà đem về lại toàn oán thì ta có nên cho đi nữa không ? Hay giữ cho chính bản thân mình ? Vì thế, ta sẽ không cho đi, ta sẽ nghĩ cho mình nhiều hơn, sẽ không vì người khác....Đó chính là cuộc sống bây giờ. Người biết điều, ta sẽ biết điều lại, người không biết điều, ta cần gì tốt với họ. Ai đối xử với ta ra sao..ta sẽ trả lại như thế...
Mọi thứ đều phải công bằng mới được...
Đôi khi ta cần phải sống lạnh lùng...!!!!


Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

[Truyện ngắn] MỘT CÁI GIÁ SÒNG PHẲNG


__________
Cô không yêu anh. Chưa một lần nào, chưa bao giờ. Thế nhưng cô vẫn quyết định lấy anh. Vì anh yêu cô, anh có xe hơi, có căn hộ cao cấp, có học thức, có địa vị xã hội, chỉ vậy. Anh biết điều đó nhưng anh vẫn tiếp tục theo đuổi cô và rồi cầu hôn cô. Anh tin, một ngày nào đó anh sẽ làm cho cô yêu anhthật sự, bằng hôn nhân, bằng những gì anhđang sở hữu và bằng tất cả những gì anh có thể làm được cho cô.
Nhiều người bên ngoài nhìn vào vẫn luôn tự hỏi rằng vì sao anh cao to thế, bảnh bao thế, giàu có thế, học thức thế… Cớ gì anh cứ phải bám riết theo và săn đuổi cô cho bằng được trong khi cô chỉ là một cô gái bình thường. Bình thường nhưng không tầm thường. Cô xinh, cái xinh theo kiểu bướng bỉnh, ngang ngạnh và góc cạnh với một lối sống lạnh lùng, vô tâm.
Cô không yêu anh là bởi vì anh đã đuổi theo cô, anh vồn vã với cô còn cô thì lại đuổi theo và vồn vã với một người khác, một người cô thích và người đó thì chưa một lần nào thích cô, chưa bao giờ. Chính vì thếmà cô quyết định lấy anh. Sau một hồi rượtđuổi mệt mỏi trên trường đua. Cô quyết định dừng lại và chấp nhận làm kẻ bị thua cuộc. Anh đã thắng và đã tóm được cô trên tờ giấy hôn thú nhưng có lẽ anh nhầm, kẻ thua cuộc vẫn luôn hướng về cái đích mà cô ấy luôn khao khát để có được…
“Đi ngủ đi em!” – Anh đến bên cô, xoa đôi vai gầy và đưa tay định gấp chiếc laptop trên đùi cô lại.
“Em đang bận, anh ngủ trước đi!” – Cô nói, cố đẩy anh ra và mở lại chiếc lap.
“Sáng mai rồi hãy viết tiếp! Bây giờ đã 2 giờ rồi mà?”
“Anh cũng biết bây giờ đã 2 giờ rồi sao. Anh cũng vừa mới về đấy thôi?” – Cô ngước lên nhìn anh vặn hỏi lại.
“Anh xin lỗi, ở công ty có nhiều việc quá và anh phải cố để giải quyết nốt chúng!” – Anh nhìn cô, nói thật lòng rồi ngã qua phía bên kia giường nằm nghiêng sang nhìn cô.
“Ừm, em biết rồi, anh ngủ trước đi, em cũng phải viết nốt xong phần kịch bản này!”
“Thôi nào, em giận anh à? Anh bù cho nhé? Lại đây!” – Anh ngồi dậy và ôm chằm lấy cô, hôn vào gáy.
“Không, em không giận, để em yên làm việc nào!”
“Để mai đi, khuya rồi mà!” – Anh nài nỉ. Đôimôi anh ghì chặc lấy môi cô và đôi bàn tay ve vuốt dọc sống lưng. Cô cố phản đối nhưng không thành, đành đẩy chiếc lap sang một bên và với tay nhấn công tắc chiếc đèn phía bên trên.
Người ta nói rằng đàn bà không yêu làm tình vẫn thường hay mở mắt. Cưới nhau được 3 năm, đã có một đứa con trai 3 tuổi đầy kháu khỉnh nhưng cô vẫn không tài nào nhắm mắt được mỗi khi anh và cô yêu nhau như những lúc như thế này. Anh không hề biết điều đó, luôn luôn họ luôn yêu nhau trong cái thứ ánh sáng lờ mờ hắt vào từ cái cửa sổ trong căn phòng giữa tầng 12 của tòa chung cư cao cấp và cô luôn luôn mở to hai đôi mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà, nơi có chùm đèn như cái xoắn ốc bằng thủy tinh được chạm khắc tinh xảo và đắt tiền. Nhìn, nằm im và khẽ rên hừ hừ như một con mèo bị lạnh bởi nhiệt độ từ chiếc máy điều hòa âm tường đang xối xả phà hơi trên đầu.
Chỉ vậy mà nhóc Biu ra đời. Nhóc Biu, con trai của cô và anh – 24/8 năm nay nó sẽ tròn 4 tuổi. Thằng nhóc có đôi mắt to và cáimiệng nhỏ xíu giống cô, và một sống mũi cao cùng cái đầu thông minh y hệt anh. Dù không yêu anh nhưng cô yêu nó lắm. Cô yêu nó hơn bất cứ cái gì cô có, nó là con của cô và anh, thế nhưng cô vẫn luôn tự hỏi, tại cớ nào mà cô vẫn không thể yêu được anh? Cớ nào mà sao khi anh chạm vàocô, cô chưa bao giờ cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc?
hưng khốn nạn thay, cô lại luôn cảm thấy thỏa mãn và khao khát được nhiều hơn với người đàn ông ấy. Người đàn ông mà cách đây 4 năm cô đã từng rượt đuổi đến mỏi mệt và rồi buộc lòng phải dừng lại. Có lẽ sẽchẳng bao giờ có điều gì tồi tệ xảy ra nếu cô không gặp lại người đó. Vào một chiều mưa cô dắt Biu đi café ở một quán cô hay ra ngồi và vô tình gặp lại người đàn ông đó. Nhóc Biu không thích người đàn ông đó, nó nhìn anh ta với một cái nhíu mày khó chịu và ra vẻ hờn dỗi mẹ thật nhiều khi nó nhìn thấy trong một cái gì đó ánh lên trong mắt mẹ nó, nó vẫn chưa đủ lớn để hiểu đó là gì, nó chỉ biết gọi điều đó nôm na là một sự ấm áp. Điều nó chưa bao giờ thấy ở mẹ đối với “baba iu” của nó.
Chiều đó café cô không yên với Biu, thằng nhóc hết quậy phá các thức uống trên bàn rồi thì làm mặt ụ ngồi ôm chiếc ipad trên tay không thèm tô vẽ màu như mọi khi nó vẫn hay làm. Lát sau nữa, nó kêu đói bụng, đòi mẹ dắt đi ăn mì xào ở phố Cây Thị. Cô dành phải tạm biệt người đàn ông cô đã từng nhớ nhung đến phát ốm để dắt con mình đi ăn. Chiều hôm đó khi vừa rời khỏi café, khi vào xe ngồi và mẹ lái xe đi qua phố Cây Thị, Biu đã bị mẹ mắng cho một trận vì tội không ngoan khi mẹ đang ngồi nói chuyện với bạn mẹ, điều Biu chưa bao giờ bị mắng! Nhóc Biu buồn hiu ngồi trong oto nhìn ra ngoài cửa kính, gương mặt phúm phím của nó ụ xuống, hai đôi mắt to long lanh sụp buồn, cái môi nhỏ mím lại. Nó nhớ ba nó kinh khủng, ba nó đi công tác nước ngoài gần cả 2 tuần nay sao mà chưa thấy về. Tối nào ba cũng gọi điện cho nó nhắc nó đi ngủ sớm và phải ngoan với mẹ sau đó ba bảo nó đưa máy cho mẹ, nó lon ton ôm cái điện thoại chạy sang phòng mẹ, nghe tiếng bước chân nó bước dồn, mẹ nó tắt đèn và nói khẽ qua cửa phòng.
“Gác điện thoại đi ngủ sớm đi Biu, nói với ba mẹ ngủ rồi, mai mẹ sẽ gọi lại cho ba!”
Và thằng nhóc 3 tuổi lủi thủi ôm chiếc điện thoại về phòng, khẽ nói:
“Ba ơi, mẹ ngủ mất tiêu rồi!”
Một tối, Biu ở nhà một mình với dì Tám. Mẹ nó vắng nhà. 7 giờ tối mẹ gọi điện thoại cho nó và bảo nó ăn xong, học bài và đi ngủ, tối nay dì Tám – người giúp việc cho nhà nó hằng ngày sẽ ngủ lại với nó vì mẹ có việc đột xuất trên công ty không về được. Tối đó, ba nó gọi điện hỏi mẹ nó đâu.Nó làm thinh, 1 lúc
sau, nó nói như mọi khi “Ba ơi, mẹ ngủ mất tiêu rồi!”
Rồi 2 tuần liên tiếp đó mẹ nó lại hay vắng nhà vào buổi tối. Thằng nhóc 3 tuổi chẳng biết gì vẫn phải ở nhà và trực điện thoại một mình. Anh ở Mỹ và buồn vô vàng vì cả khối công việc đang bộn bề rối ren, anh chỉ cảm thấy bớt căng thẳng khi cố dành chút thời gian của giờ nghỉ trưa để gọi điện cho con trai và vợ mình nhưng chẳng lần nào cô bắt máy. Cô luôn đi ngủ trước nhóc Biu. Anh biết cô không muốn bắt máy bởi cơ bản nhiều lần anh gọi cho số di động của cô, cô luôn ậm ừ và bảo đang bận hoặc đang ngủ. Công việc khiến anh mệt mỏi, sự hờ hững của cô sau biết bao thứ anh cố xâydựng và dành tất cả cho cô khiến anh càng mệt mỏi. Anh chẳng biết phải làm thế nào thì cô mới có thể quay đầu lại về phía anh, nhìn lại tình cảm của anh, dù chỉ một lần, một lần duy nhất.
Một ngày mưa, nhóc Biu thấy mẹ nó dẫn một người đàn ông về nhà. Sau khi cởi bỏ chiếc áo khoác da ướt sũng trên người ra, nó nhận ra đó là người đàn ông mà nó đã gặp ở quán café hôm nọ cùng mẹ. Tối đó, mẹ cho dì Tám về và bảo rằng người đàn ông đó sẽ ngủ ở so-pha trong nhà nó đêm nay và đúng là thế thật.
Tối đó, 10 giờ rồi mà ba vẫn chưa gọi điện cho nó. Nó cứ nằm trong phòng và thao thức chờ điện thoại của ba sẽ lại reo như thường ngày. 11 giờ, nó vẫn chưa ngủ. Rồi 12 giờ. Nó vẫn thao thức lăn qua lăn lại ôm con gấu Teddy to ơi là to mà ba nó đã mua cho nó vì nó trả lời được câu hỏi bằng tiếng Anh của ba.
12 giờ. Nó ôm con gấu chạy sang phòng mẹ định hỏi xem vì sao hôm nay ba nó không gọi điện về cho nó. Đi qua mấy bậc cầu thang và bậc đèn hành lang, nhóc Biu đưa tay định gõ cửa nhưng nó im thinh thít khi nghe tiếng mẹ nó đang la ú ớ gì đó trong phòng. Cánh cửa không khóa, nó đẩy nhè nhẹ và bất chợt nó đứng nín thinh nhìn cảnh tượng mẹ nó đang ôm chặc lấy người đàn ông lạ trên chiếc giường của ba và mẹ nó.
Nhóc Biu không biết nó sẽ đứng đó đến bao giờ nếu ba nó không bất ngờ đẩy cửa và kéo chiếc vali bước vào phía bên dưới cầu thang. Giật mình, nhóc Biu quay xuống và gọi to
“Ba ơi!”
Ba nó mỉm cười nhìn lên và bước thật nhanh lên cầu thang trong bộ đồ vest đầy mệt mỏi. Vừa lúc ba nó bước lên thì mẹ nó cũng hoảng hốt từ trong phòng nhìn ra. Trong căn hộ chung cư tầng 12 một đêm mưa có 4 người. Hai đàn ông, một đàn bà và một đứa nhóc lên 3, tám đôi mắt nhìn nhau. Chẳng ai nói một lời nào…
Chẳng có gì ầm ĩ, chẳng có gây gổ, ghen tuông, đánh đấm hay một lời cãi cọ. Anh ôm xốc nhóc Biu lên vai và bước nhanh khỏi cầu thang, ra khỏi căn hộ và đóng rầm cửa. Bên ngoài trời vẫn mưa như muốn trút hết nước xuống nhấn chìm cả thành phố trong đêm nay. Cô cúi gầm mặt và ngồi sụp xuống sàn nhà, trên người không một mảnh vải. Người còn lại lặng lẽ mặc quần áo vào và kéo cô đứng dậy, khoác chiếc sơ-mi lên người cho cô và nói khẽ với cô rằng “Anh về đây!”
Cánh cửa lại một lần nữa đóng rầm.
Cô bật khóc giữa đêm, trơ trội, nửa rên rỉ nửa gào thét. Điều gì đã khiến người ta trở nên tội lỗi và đau đớn thế này? Vì cái gì nhỉ?
Anh lái xe như điên trên đại lộ như muốn té toạt mặt đường và xé toạt những giọt mưa nặng nề đang xối xả từ trên trút xuống, ngồi kế bên là nhóc Biu bé nhỏ đang run rẩy vì sợ tốc độ lao vun vút của ba nó, điều đáng sợ mà chưa bao giờ nó thấy ở ba nó lúc này. Sự giận dữ và đau đớn tột cùng.Khi ba nó dừng xe ở một đoạn đường nào đó thì trời đã hết mưa, cuối lằn chân trời đã ửng tím. Nhóc Biu và ba nó đã quá mệt mỏi. Nó ngồi trong lòng ba nó và ngủ yên trên xe như thế… rất lâu, rất lâu.Hẳn có gì xảy ra trong những ngày tiếp đó. Mọi thứ bình thường đến khó chịu. Chẳng ai nói với ai trong bữa ăn tối gượng gạo nhanh chóng rồi về phòng đóng rầm cánh cửa. Cô thường ở lì trên công ty đến tận khuya rồi về để tránh gặp mặt anh trong những bữa ăn. Cô sợ sự im lặng đó đến ám ảnh. Anh chẳng còn tha thiết ngủ ở căn phòng đó nữa, anh ghê tởm nó và chẳng bao giờ bước chân lên đó, Anh nhờ dì Tám dọn hết tất cả đồ đạc của anh xuốngphòng của nhóc Biu và luôn cố gắng tranh thủ đi làm về sớm, đón nó ở trường mầm non, đưa nó đi ăn, mua sách đọc cho nó nghe và ôm nó ngủ mỗi buổi tối.
Còn cô thì vẫn thường âm thầm hỏi dì Tám xem họ đã sinh hoạt như thế nào, anh về lúc mấy giờ, đã ăn uống gì chưa và thườngnhìn anh cùng nhóc Biu ngủ qua khe cửa ở phòng nó, đôi khoe mi rưng rưng nước mắt và quay về phòng ngồi một mình trên chiếcgiường rộng thênh thang nhìn những vệt sáng từ chiếc cửa sổ hắt vào… chẳng hình thù, chẳng thể gọi tên.
———————
Ngày 24 tháng 8 năm…
Cô đang ở công ty và viết dang dở phần kếtcủa đoạn kịch bản cô đang theo đuổi thì chợt tiếng chuông điện thoại ngân dài. Cô uể oải đứng dậy, liếc nhìn chiếc hộp quà cô đã gói từ hôm qua cho nhóc Biu và chốc nữa về nhà cô sẽ tặng cho nó, dù cô đoán, có lẽ thằng nhóc nhận nhưng sẽ không tíu tít như những lần sinh nhật trước nữa. Cô đứng dậy, tay phải nhấc điện thoại và đưa ống nghe lên tai, tay trái khẽ kéo chiếc rèm cửa và bất ngờ khi thấy bên ngoài trời đang mưa. Những giọt nước chảy dài trên mặt kính thành những đường ngoằn ngèo khó hỉu.
“Alo?”
“Xin cho hỏi đây có phải là cô T.A không ?”
“Vâng, tôi là T.A!”
“Thưa cô, tôi rất tiếc phải thông báo với cô rằng, chồng cô và con trai cô đã qua đời vì tai nạn oto trên đại lộ số 5. Có thể vì trời mưa quá to, mặt đường trơn, tầm nhìn kém nên chiếc xe tải đã đâm vào chiếc Toyota biển số 0782 màu đỏ – của anh Đ.Q – chồng cô. Khi chúng tôi đưa người đến thìchồng và cả con trai cô đã không còn. Cả hai đều bị chấn thương ở phần gáy quá mạnh dẫn đến tử vong. Chúng tôi xin chia buồn với cô và những người thân trong gia đình. Còn bây giờ, phiền cô đến đây để làm các thủ tục nhận xác và xác nhận sự việc cùng….”
Cô buông thỏng ống nghe. Hai đôi mắt chẳng còn chút cảm xúc nào. Cô chạy băng băng ra khỏi công ty, đội mưa đội gió đến chổ con trai và chồng cô đang nằm bất động. Người ta đã rửa sạch các vết máu trên người thằng bé và anh. Trông họ cứ như đang ngủ trên chiếc cán trải nệm trắngtinh ở phòng xác. Gương mặt Biu như đang mỉm cười vì thích thú một cái gì đó còn anh thì nhắm nghiền đôi mắt thâm quầng, lộ rỏ vẻ mệt mỏi. Chẳng có một lý do nào để khiến cô tin rằng họ đã không còn sống.Họ vẫn đang hiện hữu trước mặt cô, sờ sờ và thật đến khó tả. Cô run run nắm lấy đôi bàn tay anh và Biu, quỳ xuống bên chiếc nệm. Khóc thét lên gọi tên cả hai như đang cố hy vọng họ sẽ đáp lại nhưng vô vọng. Chồng và con trai của cô sẽ không bao giờ có thể gọi tên cô một lần nào nữa.
2 tuần sau lễ tang cô như một cái xác, trắng bệch và gầy nhom. Chẳng buồn viết lách hay ra ngoài, chẳng buồn gặp bất cứ ai. Suốt ngày cô ném mình vào căn phòng của con trai và chồng cô đã từng rất giận và buồn cô ở đó. Suốt ngày, cô chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của anh – với dòng tin nhắn nháp đang viết dỡ mà cô nhận lại từ những người thu dọn hiện trường tai nạn gửi đến.
“Vợ à, hôm nay là sinh nhật tròn 4 tuổi của con trai chúng ta đấy! Em nhớ mà phải không? …Anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh và con đã giận em rất nhiều nhưng… có lẽ lỗi không phải là ở em. Tại anh… Anh xin lỗi nhưng anh rất yêu em… nên em à, hôm nay anh gửi em tin nhắn này là để muốn nói với em rằng, anh và con đã tha….”
Dòng tin nhắn nháp chỉ vỏn vẹn có vậy. “Anh và con đã tha…thứ” – Anh vẫn chưa viết ra trọn vẹn và anh đã mất.
Mọi thứ khép lại. Không phải là hồi kết mà chỉ mới là bắt đầu. Từ nay, cô phải tự biết cách để sống với những gì ở lại! Để trả giá cho sự khao khát rượt đuổi đã từng của cô, một cái giá rất sòng phẳng!
 
Đừng nắm tay 1 người khi mắt bạn đang hướng về 1 bàn tay khác

- Đừng ôm 1 người khi cảm giác ấm áp nơi bạn không trọn vẹn

- Đừng hôn 1 người khi bạn chưa dám chắc sẽ bao bọc người đó

suốt đời

- Và đừng nên yêu 1 người khi chỉ nghĩ đến nắm tay, ôm, hôn...

Thời gian sẽ cho bạn biết khi nào nên nói tiếng yêu thương...


Cảm xúc

VỚI TỚ, QUAN HỆ MẬP MỜ THÍCH HƠN HẲNTÌNH YÊU
Vì ít nhất một mối quan hệ không tên như thế sẽ không có cái gọi là chia tay.
Tớ và cậu, hai kẻ cô đơn tình cờ gặp nhau trên mạng, tình cờ nói chuyện, tình cờ thân thiết, tình cờ nhớ nhung rồi lại tình cờ xa cách. Một mối quan hệ như thế tớ nghĩ là thú vị hơn tình yêu.
Khi con người ta cô đơn, cần lắm một chút quan tâm, cần lắm một chút sẻ chia, cần lắm một vài câu hỏi han tâm sự… và cần lắm một người có thể dành thời gian cho mình một chút mỗi ngày. Tớ biết tớ cần cậu và cậu cũng cần tớ… đủ để xua đi nỗi buồn cô độc.
Mình tình cờ gặp nhau trên mạng, ban đầu phớt lờ nhau vì coi nhau chỉ là người xa lạ, và cũng từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với nhau. Vậymà về đêm, khi những dòng tâm sự than ngắn thở dài của tớ khiến cậu để ý, cậu đã bắt chuyện và hai đứa nhanh chóng quen nhau rồi thân nhau đến kinh ngạc.
Mấy ngày sau đó, như một thói quen, cứ mỗi tối online là chúng ta lại tìm nhau, để buôn dưa lê, để kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra trong một ngày, để sẻ chia những bài nhạc hay, để khuyên nhau những điều cần thiết trong cuộc sống và để nhận từ nhau một lời chúc ngủ ngon thân mật.
Rồi tự lúc nào đó tớ quen với những lời chúc ngủ ngon và chúc ngày mới từ cậu- một người từng xa lạ, quen với nhữngtin nhắn hỏi han liên tục từng giờ từng phút, quen cả với những biểu tượng cảm xúc đáng yêu đan xen giữa những dòng chữ không hề khô khan. Quen với những giận dỗi của cậu khi tớ không kịp nhắn tin trả lời hay những khi tớ bỗng nhiên im lặng. Quen với những lúccậu tỏ ra ông cụ non khi tớ hỏi cậu về một vấn đề mà tớ không hiểu, quen cả với những cằn nhằn của cậu khi tớ thức quá khuya. Tiếp đó mình gọi điện nghe giọng nói của nhau mỗi ngày, dù chỉ là một vài phút ngắn ngủi nhưng cũng thấy lòng yên bình lạ.
“Tớ nhớ cậu” – tin nhắn đó của cậu khiến tớ sửng sốt, nhưng tớ chẳng bận lòng, vì tớ cũng nhớ cậu mà, một người bạn tình cờ thân thiết.
“Này cậu, mình yêu nhau đi”- lần này thì cậu làm tớ hốt hoảng thật nhé, vì hàng ngày, hai đứa thường chẳng bao giờ đề cập đến chuyện tình cảm, chúng ta đang tôn thờ chủ nghĩa độc thân cơ mà… vậy mà bỗng nhiên cậu lại muốn có người yêu?
Tớ lắc đầu và cười cậu là thằng hâm đấy, cậu lại ngỏ lời với một người mà cậu chưa bao giờ gặp mặt và cũng có thể chả bao giờ gặp nhau. Tớ bỗng nghĩ rằng mối quan hệ mập mờ này có lẽ sẽ thú vị hơn tình yêu.
Chúng ta có thể quan tâm nhau, lo lắng cho nhau nhưng không có quyền xâm phạm quá sâu vào cuộc sống của nhau.
Chúng ta có quyền được “ghen” nhưng lại không có quyền giận dữ và trách móc nhau.
Chúng ta có quyền lắng nghe lời khuyên của nhau nhưng lại không có quyền ép buộc người kia phải hành động.
Chúng ta có thể nhớ nhung nhau nhưng không nhất thiết phải hẹn hò.
Một điều nữa, một mối quan hệ mập mờ không tên sẽ không có cái gọi là “chia tay”… dẫu biết có thể một lúc nào đó mình lại tình cờ cách xa nhau, điều này sẽ không khiến ai bị thương.
Cảm ơn vì cậu đã ở bên tớ những lúc tớ cần, một mối quan hệ trên mức tình bạn của hai kẻ chưa một lần gặp mặt. Nếu lỡ có cách xa… xin hãy nhớ về nhau như một người bạn thân tình đáng mến !

Kinh nghiệm sống

Đừng bao giờ :
... im lặng...
... Không trả lời ...
.... hoặc .... trả lời cộc lốc.
vs tin nhắn của người yêu thương
bạn.
- Bạn sai rồi, thử đặt mình vào vị
trí của người ta đi...
- Bạn sẽ hiểu:
...* Sự im lặng của người đó.....
...* Có sức tàn phá thế nào trong
trái tim bạn.....
...* Rồi bạn sẽ thấy vị đắng và nỗi
buồn vô hạn...

---------------------------------------------------------------------------
- Có phải ?...
+ Tình yêu bắt đầu khi người con trai yêu con gái rất nhiều!
.
Và...
.
+ Kết thúc khi người con gái đã trót yêu con trai đó nhiều hơn.?
.
- Có những thứ không thuộc về ta. . .
. . . nhưng. . . .
- Chỉ thoáng qua cũng làm ta day dứt. . .
.
Có duyên thì sẽ gặp nhau. . .
Có phận sẽ được ở với nhau . . .
Có duyên không phận thì chỉ như là cơn gió lướt qua đời nhau!
.
Vậy mà chỉ một khoảnh khắc lướt qua đó cũng làm ta nhói lòng 1 khoảng thời gian dài trong đời…
-----------------------------------------------------------------------------
Cuộc sống:
- Có những suy nghĩ đâu thể nói ra bằng miệng..
- Có những nỗi đau đâu có thể chỉ khóc 1 lần là đủ...
- Có những khi tủi thân, cô đơn, lạc lõng trong chính cuộc sống của mình...
-Đằng sau bộ mặt vui vẻ là những lúc lặng lẽ thu mình, vụng về tự lau những giọt nước mắt đang rơi.
----------------------------------------------------------------------------
Ngay từ lúc bắt đầu, tình yêu là một câu chuyện lãng mạn, còn hôn nhân là một câu chuyện nghiêm túc.
Lấy chồng không chỉ là lấy một người đàn ông, mà là lấy cả một gia đình.
Cơm vợ nấu không phải là bữa cơm ngon nhất, nhưng chắc chắn là bữa cơm ấm áp nhất trên đời.
Tình yêu và hôn nhân không giống nhau. Sự khác biệt lớn nhất là ở chỗ: tình yêu phóng đại ưu điểm, còn hôn nhân phóng đại nhược điểm.
Có lúc, hôn nhân là duyên số, ngoài tình yêu, có lẽ còn có sự nương tựa rất thực tế nữa.
Luôn luôn trong hôn nhân, không có gì là tốt nhất, chỉ có thích hợp nhất.
---------------------------------------------------------------------------
"-VÌ ai đó. Tôi vứt bỏ sĩ diện. Vứt
bỏ lòng tự trọng để níu kéo.
.
-VÌ ai đó. Tôi học cách nhẫn nhịn
xin lỗi ai đó. Cho dù tôi không sai.
.
-VÌ ai đó. Tôi bất chấp lời thiên hạ
soi mói .Tôi bỏ qua hết.
.
-VÌ ai đó. Tôi học cách yêu thương
và quan tâm thật nhiều.
.
-VÌ ai đó. Tất cả vì ai đó đấy người tôi
yêu ạh...
.
-Rồi cuối cùng thứ tôi nhận được là
gì đây ????

[Truyện ngắn] Một ngày làm vợ

Ba người bạn thân cùng ngồi trò chuyện với nhau trong góc quán quen. Câu chuyện của những thằng con trai thì cũng chẳng có gì hấp dẫn lắm. Vẫn chỉ quẩn quanh ba cái chuyện bóng đá, thời sự, kinh tế, đôi khi chẳng ăn nhập gì với thực tế cuộcsống của họ.
Bỗng Thanh lên tiếng:
- Tao nghe đồn năm 2013 là năm tận thế rồi đó, chắc phải về kêu mẹ cưới vợ cho để biết mùi đời quá.
Cường nhanh miệng lên tiếng:
- Cái đó thì tao dư biết rồi, cần gì phải cưới vợ chứ.
Nhất Duy ngao ngán trước suy nghĩ của hai thằng bạn. Sao mà tụi nó sốnghời hợt và ...vô trách nhiệm thế nhỉ? Dù bản thân Duy là người duy nhất trong ba thằng đã yên bề gia thất, nhưng vì hoàn cảnh gia đình có nhiềutrắc trở nên Duy cảm nhận sâu sắc nhất về cái gọi là"hạnh phúc gia đình"và thế nào là "tình yêu"... Trong lòng Duy man mác một nỗi buồn khó tả."Vợ"là gì? Tình cảm vợ chồng là như thế nào mà thằng Cường có thể nhanh miệng khẳng định là đã trải qua thế nhỉ?
Mệt mỏi và cũng chẳng hứng thú gì với cuộc trò chuyện với hai thằng bạn. Duy chào rồi lấy xe ra về. Anh không đi về nhà ngay mà chạy xe vòng vòng cho tâm trí thư thái. Đến khi dừng lại thì Duy chẳng biết tại sao mình lại đi đến nơi mà ngày xưa anh gặp Thái Vân. Mọi chuyện trong quá khứ, cái thời học trò tươi đẹp ấy lại hiển hiện lên trong đầu anh. Thái Vân với bộ áo dài trắng, tóc xõa ngang vai, nụ cười hiền như đang đốidiện với anh. Chới với, anh cảm giác thật trống trải khi tay mình buông thõng trong không trung, không thể nắm bắt bàn tay, khuôn mặt của người con gái mà anh yêu.
Hai người gặp nhau trong một chương trình ôn luyện tập trung cho học sinh giỏi Quốc gia. Sự ương bướng của Thái Vân khiến anh chú ý đến cô nhiều hơn, để rồi anh càng ngày càng cảm nhận được sự dịu dàng bên trong vẻ ngoài gai góc ấy. Cô và anh đã yêu nhau khi nào cũng chẳng biết. Nhưng rồi dòng đời xuôi ngược, cả anh và cô sau ngày chia taynhau vẫn không có thiên duyên gặp lại. Rồi cô cũng lập gia đình, sinh con, cô đã có cuộc sống ổn định của riêng mình.
Như một sự sắp đặt nghiệt ngã của số phận, Duy gặp lại Vân, cô xác xơ và tiều tụy vì những khổ đau của cuộc sống lứa đôi, vì những dư luận cay đắng khi chồng cô cố ý rời bỏ cuộc đời.
Đôi vai bé nhỏ của một cô gái 23 tuổi,liệu có chống lại được với những phong ba bão táp như thế hay không? Duy thấy giận, thấy thương, xót xa, rồi... anh phát hiện ra mình vẫn yêu cô như ngày nào. Anh yêu cô bằng một tình yêu đã qua thăng trầm, thử thách, đã qua một khoảng thời gian 5 năm để khẳng định tất cả.Và dĩ nhiên anh chưa bao giờ muốn để mất cô lần nữa. Thế nhưng... cô đã rời xa anh, vì cô nghĩ cô không xứng đáng với anh, và hơn hết, cô ấy đã hi sinh để anh có được tương lai vẹn tròn, và vẫn là người con có hiếu với mẹ hiền. Mẹ anh chưa bao giờ biết đến Vân, nhưng cũng sẽ không bao giờ chấp nhận Vân nếu bà biết đến hoàn cảnh của cô. Thật trái ngang...
Hai năm sau khi chia tay Vân, Duy cũng lập gia đình. Một người con gái mà anh biết nhưng không thân, quennhưng chưa thể gọi là tình yêu sâu đậm. Trong lòng anh vẫn còn có bóng hình của Vân. Nhưng anh không thể chờ cô, cũng không thể níu kéo cô, anh có lòng tự trọng của một người con trai. Đã một lần bị bỏ rơi, lại một lần nữa bị chia tay. Anh có quyền từ bỏ để làm vơi đi những tổn thương của mình. Và hơn nữa, anh phải làm vui lòng mẹ già, bà muốn anh có gia đình, và bà muốn người con dâu là côgái ấy.
Nhưng rồi anh chẳng biết tại sao anh không cảm nhận được tình thân, sự nồng ấm trong gia đình của mình. Trong lòng anh là một sự mệt mỏi đến bất tận. Những mâu thuẫn giữa mẹ chồng, nàng dâu bắt đầu phát sinh. Mặt trái của cuộc hôn nhân không tình yêu bắt đầu xuất hiện. Anh cảm giác mỗi ngày của mình trôi đi thật mệt mỏi và nặng nề. Nếu không có công việc, không có ... Thái Vân ở cạnh bên động viên, an ủi, thì có lẽ anh đã... không còn sức mà tiếp tục.
Anh biết, Vân vẫn còn yêu anh, cô là một cô gái tốt, cô sợ anh đi trên con đường của chính cô, một cuộc hôn nhân thất bại, những chuỗi ngày đau khổ đến tột cùng. Cô trở nên quá trong sáng và cao thượng trước anh, có một chút gì đó thật nhói đau xuyên qua trái tim anh. Cho đến một ngày Vân hẹn anh ra nói chuyện:
- Em có thể xin anh một ân huệ được không? Anh có thể nào chấp nhận điều em nói ra một cách vô điều kiện không anh?
- Sao em nói nghe nghiêm trọng vậy? Có gì em cứ nói đi, nếu trong khả năng của anh, anh đâu bao giờ bỏ mặc em.
- Em muốn được làm vợ anh một ngày.
Gương mặt Nhất Duy biến sắc, không phải vì lời đề nghị táo bạo, mà vì anh cảm nhận được một điều gì đó trong giọng nói và ánh mắt buồn của Thái Vân. Anh bất giác thấy một luồng hơi lạnh lướt nhanh qua sống lưng. Dường như có chuyện gì đó rất khủng khiếp sắp xảy ra. Tiếng nói củaThái Vân đưa anh ra khỏi cảm giác mơ hồ khó tả ấy.
- Được không anh, chỉ một ngày thôi. Sau đó em sẽ không bao giờ làm phiền anh.
Đôi mắt Thái Vân rơm rớm nước, Duychợt thấy trái tim mình như có ai thắt lại, anh gật đầu một cách vô thức, và cũng chẳng hỏi lý do tại sao Vân có yêu cầu kỳ quặc như thế. Bởi vì chính anh tự dưng cũng thấy sợ phải nghe cái nguyên nhân ấy. Có lẽ nó sẽ rất kinh khủng.
Sau hôm đó, Vân vui tươi như một côgái trẻ. Mà thật sự là cô còn rất trẻ, sau những thăng trầm đã trải qua giờcô đã tự tin hơn, năng động hơn rất nhiều. Vân trở lại là cô học trò ương bướng mà Duy đã quen 8 năm trước. Điều ấy dẫn dắt cảm xúc của Duy, đưaDuy vào những cung bậc tình cảm khác nhau. Đôi khi anh thấy mình đã trở thành một con người khác, vui tươi hơn và yêu đời hơn hẳn. Anh sợ cảm giác phải cách xa cô, và anh sợ... mất cô.
Anh như sống lại chỉ với một ngày đó
Đúng ngày hẹn: 13/03, Vân và anh đang trên đường đi đến biển. Chẳng hiểu sao Vân lại muốn một ngày làm vợ của mình ở biển. Duy cũng hồi hộpkhông kém cô khi bắt đầu một kế hoạch mà nghĩ cho cùng thì thật là"điên rồ". Nhưng giữa họ đang là những người yêu nhau, khi đã yêu thì có chăng một chút"mù quáng"cũng là điều không đáng trách.
Thật bất ngờ, Thái Vân đã chọn một ngôi nhà gần biển, ngôi nhà thuê được từ một người bạn của cô giới thiệu. Chủ nhà là một doanh nhân thường xuyên công tác nước ngoài, phải thuê người trông nom nhà cửa. Và hôm nay, hai người sẽ là một cặp"vợ chồng"chính thức trong ngôi nhà nhỏ này.
Ngôi nhà thật sự ấm cúng với màu gạch cổ kính, tường có giàn hoa tigon bao phủ, bên trong rải sỏi trắng, nội thất trong nhà toàn bằng gỗ với gam màu tối sáng rất trang nhã. Trước khi đến đây, Vân đã kêu Duy dừng ở chợ để mua hoa, trái cây và đồ ăn cho cả ngày. Vừa đặt chân vào nhà, cô đã trở thành bà nội trợ đảm đang, xắn tay áo lên để vào bếp.
- Để anh phụ em nhé. Duy gợi ý phụ giúp.
- Dạ. Vậy anh giúp em nhặt rau đi.
- Em định cho anh ăn món gì đây?
- Canh chua, cá kho tộ. Buổi chiều thì có cá trê chiên, nước mắm me xả và rau luộc. Khuyến mãi thêm cho anh tôcanh bí đỏ giò heo. Được không anh?
- Vậy thì quá tuyệt rồi. Bà xã là số 1.
Chẳng hiểu tai sao Duy lại buột miệngnói ra câu đó. Có lẽ trong tận trái tim anh vẫn khát khao một mái ấm gia đình, và hẳn nhiên trong gia đình ấy từ lâu đã có bóng dáng của Thái Vân. Anh quay sang Vân, mắt cô lại ngân ngấn nước. Duy bước đến gần ôm cô vào lòng, xiết nhẹ, giọng anh cũng nghẹn ngào.
- Dường như anh đã từng mơ một giấc mơ đẹp thế này.
- Em cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, và đã cho em điều ân huệ cuối cùng này.
- Đừng nói vậy em. Anh yêu em.
Duy đặt lên môi Vân một nụ hôn ngọtngào.
Sau bữa cơm vui vẻ. Cả hai cùng nhauđi dạo biển. Vân nhẹ nhàng nói:
- Em biết anh không thích em mặc đầm nhưng chỉ duy lần này em mặc đầm thôi anh nhé.
- Anh đâu có cấm cản em, nếu là đầm đẹp và lịch sự anh vẫn chấp nhận mà.
Thái Vân bước lên phòng rồi trở xuống với chiếc đầm màu hồng nhạt, hồng như hoa tigon ngoài kia, nhấn ngang eo bằng một chiết nơ xinh, Vân làm trái tim Duy lỗi nhịp. Anh nhìn chằm chằm lấy cô. Vân cũng đỏ mặt thẹn thùng với ánh mắt của Duy. Cô giật mạnh tay áo của Duy rồi cả haisóng bước ra ngoài.
Nắng cuối xuân không quá nóng bức, lại có gió biển thổi vào nên không khícũng rất dễ chịu. Cả hai lang thang trên cát, nô đùa với những con sóng xô vào bờ. Trên gương mặt của Duy và Vân là niềm hạnh phúc vô bờ bến, bất giác họ không còn muốn thời gian trôi qua. Trong lòng ai cũng mong sao thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, khi họ có nhau tay trong tay đi qua những con sóng"cuộc đời".
Đi được một chút, Vân than mệt nên cả hai quay về, Duy thấy sắc mặt nhợtnhạt của Vân bỗng anh thấy lo lắng vô cùng.
- Em có sao không ? Sao mặt em xanhquá.
- Dạ em không sao, chắc lâu ngày không đi nắng nên thấy hơi mệt
- Vậy mình về nhà nghỉ đi em
- Dạ.
Tiếng dạ ngọt ngào đó của Vân đã bao lần thấm vào tim Duy và ở trong ấy làm tim anh đau đớn. Vân mới đúng là người"vợ"mà anh muốn chung sống và sẻ chia suốt đời. Duy thoáng buồn, thấy mình thật sự bất lực trước số phận.
Về đến nhà, Vân lên phòng thay bộ đồ, rồi quay xuống, cô vào nhà tắm lấy bộ đồ Duy vừa thay ra đem đi giặt. Duy lên tiếng:
- Sao em giặt đồ chi vậy, sáng giờ anhđâu có làm gì bẩn.
Vân cười rất tươi rồi buông nhẹ một câu khiến Duy như lạc giọng:
- Dạ, em chỉ muốn làm đúng trách nhiệm một người vợ. Anh cho phép em nhé.
Duy rơi vào khoảng lặng mênh mông,trong lòng anh lại là câu hỏi lớn"Sao Vân lại đưa ra điều này nhỉ? Có chuyện gì sắp xảy ra giữa anh và cô?". Nhưng Duy không muốn hỏi cô, vì anh biết trước sau gì cô cũng nói cho anh biết, anh không muốn phá vỡ niềm vui và hạnh phúc hiện tại màcô và anh đang có.
Duy mở tivi xem, anh quay lại thì thấy Vân đang gọt trái cây. Anh đến gần cô, lấy một múi lê rồi ngọt giọng:
- Bà xã anh dễ thương quá.
Vân ngước lên nhìn anh, chun mũi rấtdễ thương.
- Thì đúng là vậy mà.
Hai người phì cười rồi chụm đầu vào nhau.
Khi Duy bắt đầu giấc ngủ trưa hơi muộn, Vân lại xuống phòng khách hí hoáy viết gì đó, những giọt nước mắtcủa cô tuôn rơi. Đoạn cô gấp đôi tờ giấy rồi cho vào một phong thư. Cô đến nhà bếp chuẩn bị một bữa cơm chiều ấm cúng cho gia đình nhỏ bé của mình.
Duy bị tiếng cá trê chiên lèo xèo làm thức giấc, anh bước ra khỏi phòng, vươn vai khoan khoái, đã lâu rồi mới có một giấc ngủ sâu như thế. Anh tiến đến nhà bếp, choàng tay từ phía sau ôm Vân vào lòng. Anh đã không còn muốn nghĩ gì đến quá khứ hay tương lai nữa. Anh muốn sống cho hiện tại, lúc này đây cô đang là vợ anh. Một người vợ thật sự như anh mong ước.
- Sao em không ngủ một chút?
- Dạ em không quen ngủ trưa, với lại em phải nấu cơm mà. Nếu không anhchê người vợ này không biết lo cho chồng, bãi nhiệm em thì sao
- Không bao giờ có chuyện đó đâu em.
Câu trả lời đượm vẻ buồn buồn của Duy, Vân cảm nhận được. Và cô không bao giờ muốn anh buồn. Cô lảng tránh:
- Chiều ăn cơm xong, vợ chồng mình ở nhà xem phim rồi nghỉ ngơi nhe anh. Em cũng muốn đi dạo biển nhưng mà hình như em không khỏe lắm.
- Có em là vui rồi, ở đâu cũng được mà.
- Anh cũng dẻo miệng quá ta.
- Vậy mới được em thương yêu chứ.
Cả hai lại phá lên cười. Duy phụ Vân dọn chén bát, và bày thức ăn. Vân nhẹ nhàng lấy cơm đưa cho Duy rồi nói:
- Có một lần em xem một vở tuồng cải lương mới phát hiện ra rằng bới cơm cho chồng cũng là một điều phải học hỏi. Không được bới lưng, khôngđược để cơm vón cục, và cũng không được đưa chén cơm quá thấp. Lúc đầu em thấy hơi rắc rối nhưng rồi saunày em lại thấy rất hay.
- Hay thế nào em nói anh nghe thử xem.
- Hay chứ. Anh nghĩ đi nhé, người vợ biết yêu thương chồng thì lúc nào cũng lo cho chồng, ưu tiên phần ngon, no đủ cho chồng, nên đương nhiên phải bới chén cơm đầy. Cơm không vón cục thì là thể hiện sự chu đáo và đảm đang của người vợ. Còn việc đưa chén cơm không quá thấp, tốt nhất nên ngang người mình là để tỏ thái độ tôn trọng chồng. Em thấy điều này không có gì quá đáng cả. Rấtđáng học hỏi.
Duy mỉm cười, nụ cười rất ngọt. Anh yêu cái cách cô chăm sóc cho anh, cách cô lo lắng cho cuộc sống gia đình, và dường như anh yêu tất cả những gì thuộc về cô.
Bữa cơm tối rất ngon, Duy ăn nhiều hơn mọi khi và đang thở mệt nhọc đổ thừa Vân:
- Cái đà này chẳng mấy chốc anh sẽ tăng cân vù vù đây. Còn đâu cái dáng chuẩn của anh chàng sinh viên khoa tự nhiên nữa chứ?
Khóe mắt Vân cay xè, quay đi thầm nghĩ"Em không còn cơ hội lo cho anh,anh hãy tự lo cho mình anh nhé"
Duy thấy cô đứng tần ngần, kéo cô vào lòng, rồi hôn lên mái tóc dài buông xõa của cô.
- Anh có thể làm chồng của em chứ?
- Dạ
Lại một tiếng dạ ngọt đến nao lòng, Duy không cưỡng lại được tình cảm của mình và sự dịu dàng của Vân. Cả hai cùng dìu nhau đi đến một miền hạnh phúc, hạnh phúc của một cuộc sống lứa đôi, của một gia đình ấm áp.
Sáng hôm sau, khi trở về thành phố, anh và Vân lại trở về công việc thường ngày, và trách nhiệm đời thường với gia đình riêng của mỗi người. Nhưng Duy biết kể từ hôm đómọi thứ trong anh đã khác. Vân đã thực sự trở thành vợ anh. Số điện thoại của cô hiển nhiên được anh lưu thành hai từ"vợ yêu".
Nhưng rồi Duy chẳng hiểu sao, anh không tài nào liên lạc được với Vân, cũng không thấy cô đến công ty làm việc. Anh bỗng dưng thấy hụt hẫng, thấy lo sợ, trong đầu anh luôn nghe rõ mồn một câu nói của Vân"Hãy cho em xin một ân huệ cuối cùng". Duy đắm chìm trong những nỗi sợ hãi củamình, cảm giác chênh vênh đến lạ.
Rồi sau đó một tuần, anh bàng hoàng nghe tin Vân đã mất. Trái tim anh như vỡ vụn, chân anh dường như không bước đi được nữa. Anh đến nhà Vân, nghe em gái Vân vừa khóc vừa gửi cho anh những gì Vân để lại. Trong đó có một lọ thủy tinh đầy hạc giấy, một xấp thư phong còn kín, chỉ ghi mỗi cái ngày bên ngoài. Một cuốn nhật ký và một bức thư đề là"Thư cuối cùng gửi anh yêu".
Duy ôm chặt chiếc thùng giấy nhỏ đặttất cả những thứ đó về nhà. Lòng anhtrống rỗng. Những dòng chữ trong bức thư của Vân hiện ra rõ ràng trongtâm trí của anh.
"Anh yêu!
Một lần cuối cho em được gọi anh bằng hai từ như thế, hai từ mà lâu rồi em không còn dám gọi và cũng không dám lưu dù chỉ là trong điện thoại. Nhưng trong lòng em anh vẫn là người rất quan trọng, vẫn là"anh"rất đặc biệt trong tim em.
Ngày anh nhận được lá thư này, có nghĩa là ngày em không còn tồn tại trên đời này. Đã từ lâu em biết mạng sống của mình chỉ còn tính từng ngàytừng giờ với căn bệnh hiểm nghèo. Và điều duy nhất em nguyện cầu mỗi đêm đó là anh sẽ được hạnh phúc, một hạnh phúc thật sự mà anh ao ước và sẻ chia với em.
Em đã rất vui và hạnh phúc dù chỉ được làm vợ anh một ngày. Vì đó là ao ước lớn nhất của cuộc đời em, được cùng anh chung sống dưới một mái nhà, được chăm lo cho anh bữa ăn, giấc ngủ, được giặt cho anh bộ đồsau ngày làm việc vất vả, và... được gối đầu lên vai anh ngủ. Em biết, vì chỉ có 1 ngày ngắn ngủi nên giữa chúng ta chỉ có sự vui vẻ và niềm hạnh phúc. Chúng ta chưa kịp có những mâu thuẫn, bất đồng, những va vấp hằng ngày như bao cặp vợ chồng khác, nhưng em tin nếu còn có thời gian, nếu có những điều như thếxảy ra, chúng ta vẫn vượt qua được nhờ tình yêu của mình. Đúng không anh?
Điều làm em hối tiếc khi làm vợ anh đó là không còn đủ thời gian để cùng anh phụng dưỡng cha mẹ, và ngoài ra em không thể... sinh con cho anh. Cho em xin lỗi anh, anh nhé.
Em phải đi thôi, anh hãy yêu em, nhớ đến em và dùng tình yêu ấy làm độnglực cho mình để sống tốt hơn và hạnhphúc hơn anh nhé. Ở nơi nào đó, em vẫn thầm chúc phúc cho anh.
Vĩnh biệt anh!"
Hai giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắtcủa Duy. Gương mặt anh lúc này co rúm lại một cách thật đáng thương và đau xót. Sao Vân lại ra đi như thế, sao ông trời lại quá bất công với cô. Sao ông trời cũng lại bất công với anh, đã cướp đi người anh yêu thương nhất.
Quỳnh ở đâu cũng bất chợt chạy về. Bấy lâu nay Quỳnh và anh là vợ chồngtrên danh nghĩa, nhưng thực chất là mỗi người một nơi. Cô không chấp nhận được cảnh làm dâu, và việc sống chung với gia đình chồng. Duy chưa khỏi bàng hoàng vì tại sao Quỳnh lại về thì cô đã trao cho anh một bức thư, và thật sự thì cô cũng đang nghẹn ngào khóc.
"Gửi Quỳnh,
Vân rất xin lỗi vì đường đột gửi bức thư này đến Quỳnh. Có lẽ Quỳnh cũng đã từng biết đến Vân, qua vai trò"người yêu cũ"của anh Duy. Và giờđây cũng với vai trò ấy, Vân xin gửi đến Quỳnh một vài lời nhắn gửi trước khi Vân đi xa.
Chúng ta là hai người xa lạ, không có chút thân thuộc nào, tuy nhiên chúng ta lại là hai người phụ nữ cùng yêu thương một người. Vân biết, khi tiếnđến hôn nhân có lẽ Duy và Quỳnh không có một tình yêu sâu sắc, nhưng Quỳnh chắc hẳn cũng đã yêu anh ấy rất nhiều, đúng không Quỳnh?
Vì vậy xin Quỳnh hãy tha thứ cho trái tim tội lỗi của Vân, đã đến trước và mang trái tim của anh ấy đi quá xa Quỳnh. Nhưng giờ đây, Vân sắp phải đi xa, vĩnh viễn rời xa cuộc đời này. Vân xin trả trái tim và con người của anh lại cho Quỳnh. Hãy giúp Vân yêu thương và lo lắng cho anh ấy. Hãy mở rộng tấm lòng của người vợ mà chia sẻ với anh những câu chuyện đờithường, những lo toan trong cuộc sống. Quỳnh hãy yêu thương cha mẹ anh ấy, hãy giúp anh ấy san bớt những gánh nặng gia đình. Vì đối với anh, mẹ cha là quan trọng nhất.
Xin hãy tha lỗi cho Vân vì đã cầu xin anh một ngày cho Vân được làm vợ. Quỳnh hãy yêu và lo cho anh thêm cả phần của Vân nữa, Quỳnh nhé!
Vân cầu chúc cho hai người một hạnhphúc vẹn tròn!
Vĩnh biệt Quỳnh!"
Cả Duy và Quỳnh cùng tựa vào nhau mà khóc. Quỳnh cũng không biết cô đang khóc vì thương cho Vân, cho Duy hay cho chính bản thân cô. Cô cũng không biết trong lòng cô đang buồn bã hay tức giận khi nhìn chồng mình thương tiếc"người yêu cũ". Mà không đúng, đối với Duy, Vân mới là người vợ thật sự. Cô có làm được gì cho anh đâu. Cô thật sự thấy mình nhỏ bé trước tình cảm của Vân dành cho Duy. Và cô khóc chính là thương cho tình yêu của họ, và cũng thương cho chính mình.
Cho đến hôm nay, một năm sau khi Vân mất, Duy vẫn thấy tim mình trống trải buồn tênh. Để rồi nghe hai thằng bạn thân nói về chuyện lấy vợ một cách điềm nhiên như thế, anh lại thấy buồn. Sau khi Vân mất, Duy có lúc tưởng như chính mình đã đánh mất cô ấy, vì anh đã không giữ lấy cô ngay lúc đầu. Nhưng rồi mỗi ngày saukhi đọc bức thư của Vân, anh cố gắngsống tốt và đứng vững hơn trên đôi chân của mình. Chỉ có điều anh khôngthể quên"một ngày làm vợ"của Vân.
5 năm sau...
Duy cùng Quỳnh đến viếng mộ của Vân, đặt một đóa hồng lên mộ, cả hai bùi ngùi không kiềm được nước mắt.Kể từ ngày ấy, Quỳnh đã thay đổi, đôikhi Duy nhìn thấy Vân trong chính Quỳnh, và anh đã tạo dựng được mộthạnh phúc thật sự. Quỳnh sử dụng điện thoại của Vân, vì thế trên điện thoại của Duy, cô ấy chính là"vợ yêu"như lúc đầu. Quỳnh đã làm được điều mà Vân mong đợi. Cô yêu thương Duy bằng tình yêu của Vân gộp lại.
Giờ đây họ có một gia đình rất lớn, cócon trai, có ba mẹ của Duy và Quỳnh, và còn có ba mẹ của Vân. Hai người đã xem cha mẹ của Vân là cha mẹ củachính mình. Cuộc sống đã thay đổi nhưng họ vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Vân ở đâu đó trong từng nếp sinh hoạt của mình. Và điềuấy khiến họ thấy hạnh phúc và ấm áp hơn.

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

[Truyện ngắn] Hãy yêu thương khi còn có thể!

Ngày đẹp trời, một cặp vợ chồng khoảng 70 tuổi đến văn phòng luật sư. Họ muốn làm thủ tục ly hôn.

***
Lúc đầu vị luật sư vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi nói chuyện với đôi vợ chồng già, ông đã hiểu ra câu chuyện...
Hơn 40 năm chung sống, cặp vợ chồng này luôn cãi nhau suốt cuộc hôn nhân của họ và dường như chẳng bao giờ đi đến quyết định đúng đắn.
Họ chịu đựng được như vậy đến tận bây giờ là vì những đứa con. Giờ con cái đã lớn, đã có gia đình riêng của chúng, đôi vợ chồng già không còn phải lo lắng điều gì. Họ muốn được tự do sau những năm tháng không hạnh phúc. Cả hai vợ chồng đều đồng ý ly hôn.
Hoàn tất thủ tục ly hôn cho cặp vợ chồng này, với vị luật sư, là điều không hề dễ. Ông thực sự không hiểu vì sao, sau 40 năm chung sống, đến tuổi 70, đôi vợ chồng ấy vẫn muốn ly hôn.
Vừa ký các giấy tờ, người vợ già vừa nói với chồng: "Tôi thực sự yêu ông, nhưng tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi xin lỗi".
"Không sao mà, tôi hiểu..." - Ông chồng già đáp lời.
Nhìn cảnh này, ông luật sư đề nghị được mời hai vợ chồng ăn tối. Người vợ nghĩ: "Sao lại không? Dù ly hôn vẫn sẽ là bạn cơ mà".
Bên bàn ăn, một không khí im lặng đến khó xử.
Món ăn mang ra đầu tiên là gà quay. Ngay lập tức người chồng gắp một miếng đùi gà cho vợ: "Bà ăn đi, đó là món bà thích mà".
Nhìn cảnh này, vị luật sư nghĩ "vẫn còn cơ hội cho họ". Nhưng người vợ đã cau mày đáp lại: "Vấn đề ở đấy đấy. Ông luôn đề cao mình quá và không bao giờ hiểu cảm giác của tôi. Ông không biết tôi ghét đùi gà thế nào à?".
Nhưng người vợ không biết, bao nhiêu năm qua, người chồng luôn cố gắng để làm hài lòng bà. Bà không biết, đùi gà là món yêu thích của ông, cũng như ông không biết, bà chưa bao giờ nghĩ rằng ông hiểu bà. Ông không biết bà ghét đùi gà, mặc dù ông chỉ muốn dành những miếng ngon nhất, những điều tốt nhất cho bà thôi.
Đêm đó cả hai vợ chồng già đều không ngủ được. Sau nhiều giờ trằn trọc, người chồng không thể chịu đựng được nữa, ông biết rằng ông vẫn còn yêu bà và không thể sống thiếu bà. Ông muốn bà quay trở lại. Ông muốn nói lời xin lỗi, muốn nói "tôi yêu bà".
Ông nhấc điện thoại lên và bắt đầu bấm số của bà. Tiếng chuông không ngừng reo, ông càng không ngừng bấm máy.
Đầu bên kia, bà vợ cũng rất buồn. Bà không hiểu điều gì đã xảy ra sau tất cả những năm tháng sống cùng nhau đó. Ông ấy vẫn không hiểu bà. Bà vẫn rất yêu ông nhưng bà không thể chịu đựng cuộc sống như vậy nữa.
Mặc cho chuông điện thoại reo liên hồi, bà không trả lời dẫu biết rằng đó chính là ông. Bà nghĩ "Nói làm gì nữa khi mọi chuyện đã hết rồi. Mình đòi ly hôn mà, giờ đâm lao phải theo lao, nếu không mất mặt lắm". Chuông điện thoại vẫn cứ reo và bà quyết định dứt dây nối ra khỏi điện thoại.
Bà đã không nhớ rằng ông bị đau tim...

Ngày hôm sau, bà nhận được tin ông mất. Như một người mất trí, bà lao thẳng đến căn hộ của ông, nhìn thấy thân thể ông trên chiếc đi văng, tay vẫn giữ chặt điện thoại. Ông bị nhồi máu cơ tim trong khi đang cố gắng gọi cho bà.
Bà đau đớn vô cùng. Một cảm giác mất mát quá lớn bao trùm lên tâm trí.
Bà phải làm rõ tất cả tài sản của ông. Khi bà nhìn vào ngăn kéo, bà thấy một hợp đồng bảo hiểm, được lập từ ngày họ cưới nhau, là của ông làm cho bà.
Kẹp vào trong đó, bà thấy có một mẩu giấy ghi rằng: "Gửi người vợ thân yêu nhất của tôi. Vào lúc bà đọc tờ giấy này, tôi chắc chắn không còn trên cõi đời này nữa. Tôi đã mua bảo hiểm cho bà. Chỉ có 100 đô thôi, nhưng tôi hy vọng nó có thể giúp tôi tiếp tục thực hiện lời hứa của mình khi chúng ta lấy nhau. Tôi đã không thể ở cạnh bà nữa. Tôi muốn số tiền này tiếp tục chăm sóc bà. Đó là cách mà tôi sẽ làm nếu như tôi còn sống. Tôi muốn bà hiểu rằng tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh bà. Yêu bà thật nhiều".
Nước mắt bà tuôn chảy. Bà cảm thấy yêu ông hơn bao giờ hết. Bà muốn nói lời xin lỗi, muốn nói "tôi yêu ông". Nhưng ông đã không thể nghe được nữa.....


P/s: Ai đó cũng có một cái tôi cá nhân ! Mà đề cao bản thân để làm gì cơ chứ, khi bản thân họ cũng đau khổ cũng khóc khi đánh mất rồi mới yêu quý trân trọng những gì mình có ! Nhưng họ chẳng bao giờ nhận biết điều đó, chấp nhận nó cho đến khi quá muộn... Cảm nhận và hành động bằng chính con tim của mình!
 "Hãy làm ngày những việc mình có thể làm, đừng để quá muộn ! "

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

Vợ ơi, yêu cả anh với!

Cuộc sống cứ thế mãi có phải hay không, nhưng nàng lại nói với tôi rằng “đã đến lúc chúng mình cần có một đứa con cho đúng nghĩa một gia đình”...

Tôi yêu vợ tôi lắm. Và thực tế thì chúng tôi là một đôi chim câu, từ lúc yêu cho đến cả khi đã kết hôn, lúc nào cũng quấn quýt bên nhau chẳng muốn rời. Tôi thích nhất là cuối tuần được nằm dài bên nàng xem DVD, ăn mỳ Ý do chính tay nàng nấu. Nàng có biệt tài pha nước chanh theo kiểu người Anh cực ngon. Mỗi ly nước chua chua ngọt ấy mà nàng pha cho tôi, bao giờ cũng thơm dậy mùi tinh dầu và có thứ màu xanh vàng thật đẹp. Ấy là bởi vì nàng đã dụng công đun cả vỏ lên, chắt lấy nước đó mà pha chứ không đơn thuần là pha bằng nước lọc. Tôi yêu món mỳ Ý của nàng, yêu ly nước chanh như yêu chính tình cảm chứa chan mà nàng dành cho tôi vậy.
  
Cuối tuần mà tôi đã ở  nhà với vợ, đừng thằng nào mong rủ được tôi đi đâu. Tôi nổi tiếng là “sợ vợ”, vì mọi hoạt động của đám đàn ông lên lịch vào “thời gian chất lượng” tôi dành cho vợ đều bị tôi khéo léo từ chối hết. Lý do luôn là “vợ tao không cho đi”. Thật tình tôi bịa ra như thế. Vợ nào vợ không cho đi, nhưng tôi ngu gì ra sân mặc quần đùi tranh nhau quả bóng với mấy thằng mình trần trùng trục để mà cháy nắng. Tôi ở nhà còn được vợ massage lưng. Tôi chấp nhận “điều tiếng” râu quặp để được tận hưởng khoảng thời gian rất ngọt bên nàng.  

Hơn một năm vợ chồng “kế hoạch”, tôi như sống bất tận trong hạnh phúc và niềm vui. Cuộc sống cứ thế mãi có phải hay không, nhưng nàng lại nói với tôi rằng “đã đến lúc chúng mình cần có một đứa con cho đúng nghĩa một gia đình”. Có con à? Tôi thích! Cứ nghĩ đến chuyện mình tự nhiên làm bố cũng khiến tôi tủm tỉm suốt ngày. Ừ, nếu có con, tôi mong nó là gái, để đẹp và dễ thương như mẹ. Rồi hai mẹ con nó sẽ thay nhau yêu chiều, chăm sóc người đẹp trai duy nhất trong nhà, là tôi. 

Ngày ấy cũng đến. Nửa đêm nàng vỗ vai tôi dậy, bảo nàng vỡ ối rồi. Nguy quá! Tôi cuống cuồng xách chiếc làn đã chuẩn bị sẵn đồ cho nàng đi đẻ đặt cả tuần nay trong góc nhà, cuống cuồng gọi taxi rồi đưa nàng thẳng tiến đến viện sản. Nhờ có sự chuẩn bị chu đáo từ trước, ca đẻ của vợ tôi không mấy vất vả. Khi tiếng oe oe của trẻ con khóc vọng ra từ phòng sinh của nàng, trong tôi trào dâng niềm cảm xúc vô cùng khó tả, hạnh phúc được làm cha. 

Cô công chúa mà vợ chồng tôi  đưa về nhà là thiên thần đáng yêu và  tuyệt vời nhất tôi từng biết. Dẫu cái đầu nó  dài có chóp và mặt thì hơi méo chứ không tròn vành vạnh như trăng rằm theo tưởng tượng của tôi, nhưng da con bé trắng hồng, và đôi môi nhỏ xinh lúc nào cũng chúm chím đỏ. Nhìn nó nhóp nhép tìm vú mẹ thấy mà thương. Từ giây phút ấy, tôi nguyện rằng mình sẽ yêu sinh linh bé nhỏ ấy, yêu vô điều kiện.  

Cái điều tôi không ngờ là vợ cũng có cùng ước nguyện giống tôi. Mà kỳ lạ chưa, nàng còn yêu con nhóc hơn cả tôi yêu nó. Bản năng làm mẹ đã biến người phụ nữ trong nàng trở nên rất… khác. Nếu bình thường nàng nỗ lực một vì tôi, thì bây giờ vì con, nàng nỗ lực được đến mười. Đôi khi tôi tự hỏi, cái thân hình mình hạc xương mai ấy của nàng lấy đâu lắm sức thế. Một tháng đầu sinh con, nàng gần như thức trắng mỗi đêm vì em bé liên tục tỉnh giấc. Cứ tỉnh là nó ngọ nguậy khóc. Ọ ẹ mấy câu không thấy ai là nó làm càn, gào toáng lên. Nàng lại tỉnh dậy, đến bên nôi, bế nó lên cho ngậm bầu vú mẹ. Nó ngủ thiếp đi chừng nửa tiếng lại ngọ nguậy… Sau tôi thấy nàng vất vả quá, mới nảy ra sáng kiến là đêm cho con ti bình, như thế tôi cũng có thể tỉnh dậy pha sữa giúp nàng, để nàng được ngủ thêm một chút. 

Sau tháng đầu cả tôi và nàng đều mặt mũi bơ phờ thì trộm vía, con bé bắt  đầu ngoan hơn, giấc đêm của nó dài hơn. Chúng tôi được ngủ thêm đôi chút vào buổi đêm, nhưng ban ngày thì nàng chưa bao giờ hết việc. Từ lúc tôi ra khỏi nhà đi làm đến khi tôi trở về, vợ cứ quanh quẩn bên con gái suốt. Cô ấy có thể dành hàng tiếng đồng hồ ngắm con đang say ngủ. Mắt cô ấy khi đó ánh lên thứ tình yêu vừa mãnh liệt vừa ấm áp mà nói thật, ngay cả hồi mới “say đắm” tôi nàng cũng chẳng bao giờ ban phát cho tôi thứ ánh nhìn như thế. Nàng không cho tôi giặt đồ của con trong máy, nàng bảo như thế đồ sẽ hư hết, lại còn nhiễm khuẩn, hại da con. Nàng tự tay giặt đồ cho nó bằng thứ nước giặt riêng, tranh thủ mỗi lúc nó ngủ. Nàng không đồng ý để tôi thay bỉm cho con mỗi lúc nó bĩnh ra, nàng sợ tôi không biết cách vệ sinh cho bé gái, nàng muốn được tự tay rửa, lau khô, thoa phấn rôm rồi mặc bỉm cho nó. Và tôi thế nào cũng bị mắng nếu trong lúc con đang ngủ mà “dám” chơi game làm ồn. 

Con được ba tháng, tôi bỗng thấy… nhớ vợ vô cùng. Dù hàng ngày đi ra đi vào vẫn trong mái ấm cũ, nhưng cô ấy không còn là nàng ngọt ngào ngày xưa của tôi nữa. Cô ấy chỉ nhìn thấy mỗi con.  Có hôm tôi thẽ thọt với vợ rằng đã lâu tôi không được ăn món mỳ Ý nàng vẫn nấu, và tôi cũng nhớ cái vị chua chua ngọt ngọt lại thơm hắc mùi tinh dầu chanh lắm rồi, nhưng nàng nguýt tôi một cái rõ dài rồi bảo với tôi rằng nàng không còn sức. 

Tôi thấy người ta bảo, phụ nữ  sau sinh ba tháng cũng “mở hàng” trở lại với đức lang quân được rồi. Cho nên tối ấy, tôi chủ động đi tắm rửa rất thơm tho, đánh răng sạch sẽ từ sớm. Hai tai tôi còn đỏ lựng lên lúc đi qua chỗ nàng. Nàng có vẻ bắt được “sóng”, cứ tủm tỉm cười nhấm nháy đầy ẩn ý. Giúp vợ dọn dẹp xong tôi ra phòng khách chơi game, chờ nàng dỗ con ngủ. Nửa tiếng trôi qua vẫn nghe tiếng con nhóc ê a. Một tiếng, hơn một tiếng… Tôi bắt đầu chán chẳng buồn nghe ngóng, chú tâm vào game chiến thuật bóng đá trên màn hình. Hai tiếng trôi qua, trong phòng đã trở nên im ắng. Tôi hý hửng đẩy nhẹ cửa bước vào, chẳng ngờ vợ đã ôm con ngủ từ lâu. 

Tiu nghỉu quay lại phòng khách, tôi cứ  nghĩ, có bao giờ vợ quay lại yêu mình nhiều như ngày xưa không nhỉ? Giá như mà cô ấy hiểu, có lúc tôi ghen tị với con đến mức nào. Ước gì, cùng với tình yêu và sự hy sinh to lớn dành cho con, cô ấy vẫn nhớ, còn có một ông chồng là tôi đang rất nhớ nhung và cũng cần cô ấy.

[Câu chuyện hay] Yêu em. Anh dám không?


Với các mối quan hệ không tên. Tôi có 3 nguyên tắc:

1- Không lưu số điện thoại.

2- Không gặp ai quá 5 lần.

3- Đôi khi nguyên tắc được phá bỏ.

“Nhớ ngốc” – tôi vẫn thường nhận được những tin nhắn như vậy từ 1 số điện thoại quen thuộc không nằm trong danh bạ. Tin nhắn của anh. Tin nhắn đơn giản, không màu sắc … nhưng tôi có thể dịch ra đầy đủ ý nghĩa là : Đến với anh đi – Anh muốn ngủ cùng em – Anh đang cô đơn!

Chúng tôi vẫn thường ngủ với nhau. Đơn giản là nằm trên giường, ôm nhau và ngủ _ không tình dục. Bình yên!

Tôi và anh quen nhau trong 1 pub nhỏ. Thủ tục quen nhau cũng rất đơn giản. Sau vài ánh mắt, vài nụ cười, 1 cái chạm cốc… là đủ để bỏ bạn bè, lôi nhau ra xe, ghì lấy nhau và hôn đến không thở được. Tôi nhớ lúc đưa tôi về, khi tôi chuẩn bị ra khỏi xe, anh nói rất nhẹ:

- Anh biết em

+ …

- Sợ không ?

Khi ấy tôi chỉ cười ngất, bảo:

+ Nếu anh biết em là ai thì anh có nghĩ là em đang sợ không ?

Anh 30 tuổi, sống độc thân … nhưng căn hộ luôn sạch sẽ, có hoa tươi và tủ lạnh luôn đầy đủ thức ăn. Mọi thứ được vun vén từ bàn tay của những người con gái nào đấy. Tôi không quan tâm.

Tôi thích nằm trên giường anh và ngắm nhìn thành quả của mình … là cánh tủ dán chi chít stick với những câu ngớ ngẩn viết cho anh. Lí do nào để những stick đấy tồn tại khi trong nhà luôn có những người con gái khác? Tôi không quan tâm. Có thể những người con gái ấy cũng như tôi – không quan tâm đến nhau … mỗi người đều tự hài lòng với 1 lãnh địa riêng trong anh ?!!

Trong mớ quan hệ không tên bùng nhùng của tôi. Tôi thường không gặp gỡ ai quá số ngón tay trên 1 bàn tay. Nhưng với anh thì tôi đã không thể đếm được. Tôi thấy mình là 1 dòng chảy phức tạp, không chu kì, không ai có thể kiểm soát. Có nhiều người nói thích tôi nhưng cũng đồng thời thích nhận xét, phân tích, đánh giá tính cách, cách sống của tôi này nọ. Tôi đâu phải là 1 bệnh nhân để họ nghiên cứu ? Tôi không thích những kẻ đấy. Còn anh, anh khác … anh nhảy xuống, và chảy cùng tôi.

Anh không bao giờ từ chối bất kì 1 yêu cầu nào của tôi – dù là dớ dẩn đến ngần nào. Anh có thể chịu cởi giày, cầm tay tôi và đi chân không lang thang trong Parkson … đi khắp các quầy nước hoa, xem tôi tíu tít thử, mua tặng tôi mùi tôi thích. Và nếu có gặp người quen, anh cũng vẫn cầm chặt tay tôi, kéo ra giới thiệu…

Anh luôn gọi tôi là con quỷ lắm trò – còn tôi gọi anh là đồ ác ma không có tuổi … vì anh bao giờ cũng hùa theo tôi, dù là những trò ngớ ngẩn nhất. Có tối tôi xếp đũa thành ô trên sàn, rồi lấy kẹo ra bắt anh chơi ô ăn quan. Những lúc thua mặt anh méo xẹo, làm tôi càng không nhịn được cười. Sau khi cười đùa chán chê, 2 đứa lại nằm gối tay nhau trên sàn, nhìn ra ngoài ban công … cứ im lặng nhìn cái khoảng không đen kịt đầy sương mù và khói bụi đấy – im lặng …

Im lặng … cũng là 1 trò 2 đứa hay chơi. Hà Nội những ngày mưa bão, anh lái xe đưa tôi ra hồ. Anh bảo thích nhìn mưa đập xuống mặt hồ … rồi im lặng cầm lấy tay tôi … tôi thì sợ, sợ khi nhìn những hạt mưa vỡ vụn trên mặt hồ, trong màu vàng loang lổ yếu ớt của đèn đường… tôi cảm thấy đau. Trong những lúc đấy, tôi lại thấy mình giống như những kẻ mà tôi ghét – là những kẻ thích mổ xẻ, phân tích tâm lí của người khác – bệnh nhân ở đây là anh !

Đôi khi tôi thấy chúng tôi như 1 gia đình nhỏ. Là anh – ông chồng khó tính, thích cấu véo vết sẹo trên tay tôi … Là tôi – bà vợ nghịch ngợm, thích nằm đè lên anh và vẽ lên người những thứ ngớ ngẩn, giả làm hình xăm để cấu véo trả thù. Là anh – ông chồng trụ cột, nằm dài trên giường sau 1 ngày làm việc vất vả … Là tôi – bà vợ đảm đang, nhẹ nhàng massage, đấm lưng cho chồng với tất cả sự yêu thương. Là 2 vợ chồng vòng tay ôm nhau ngoài ban công, ngắm nhìn những ngọn đèn gia đình xa xa… và hạnh phúc khi nghĩ, ở nơi xa xa kia … cũng đang có những đôi vợ chồng đứng nhìn ngọn đèn của chúng tôi.

Chúng tôi không đặt tên cho mối quan hệ. Vì từ Yêu nặng nề và gò bó lắm. Người ta thường đặt tên cho mối quan hệ khi muốn quản thúc và ràng buộc nhau. Chúng tôi thì đều thích tự do. Hơn nữa, khi cố gắng đặt tên cho các mối quan hệ không tên, thì sẽ đồng thời phải chịu rủi ro là mất trắng – 2 đứa tôi đều là những kẻ sợ rủi ro. Anh và tôi là những kẻ kiêu căng và hay bỡn cợt người khác, lại quá hiểu nhau… Nên có thể vì thế mà chúng tôi luôn dè chừng nhau – Vì sợ sẽ bị kẻ kia đùa cợt ?… Tôi và anh vẫn duy trì các mối quan hệ khác. Tôi biết những hôm tôi không đến, anh sẽ có những người con gái khác. Và những tối đấy, anh biết tôi có thể sẽ ở trong vòng tay của những kẻ khác. Trong tình yêu hay cặp kè, đều có những luật riêng. Tôi cả anh đều là những kẻ quá rành luật – Chúng tôi tôn trọng sự riêng tư của nhau.

Có 1 tối, anh nhắn tin: Nhớ Ngốc

Reply: Em đang đi với bạn

Khi về, mở yahoo thấy 1 hàng dài những mess off của anh, chỉ vẻn vẹn 3 từ: Em về chưa?

Tôi: Spam em à ?

Anh: Gọi để hy vọng em sẽ về

Anh: và không qua đêm với thằng nào khác

Tôi: Anh biết thừa em chỉ qua đêm ở nhà

Tôi: còn nếu thích

Tôi: em sẽ nháp trước ở đâu đấy trước khi về

Anh:

Anh has sign out…

1 tuần liền anh không liên lạc. Tôi như phát điên khi không nhận được những tin nhắn của anh. Tôi bắt đầu hoang mang khi nhận ra, điều duy nhất làm tôi bình yên là được ở bên anh. Nhưng yêu 1 người đàn ông trăng hoa, điều đấy là không thể, không thể được đâu…

Với đàn ông, tôi có 3 nguyên tắc :

1 – Không yêu đàn ông trăng hoa

2 – Không yêu người có cá tính giống tôi

3 – Đôi khi biết phạm vào quy tắc nhưng vẫn tiến tới.

Tôi tặng anh quyển Nơi cuối cầu vồng. Trang thứ 297, ngày sinh của anh … tôi kẹp 1 stick với vẻn vẹn 1 câu : Yêu em – Anh dám không?… 1 tuần sau, anh đưa trả tôi truyện. Về nhà, lật trang 297, tôi thấy mẩu stick vẫn còn nguyên. Và cũng không tìm thấy bất cứ stick nào khác. Cả đêm đấy, nằm khóc.

Rồi 2 đứa mất bẵng liên lạc.

Tôi nghĩ, tôi đã tự làm mất anh.

Gần 2 tháng sau, anh nhắn tin bảo sẽ đi xa.

Tôi không nhắn lại.

Đấy là tin nhắn cuối cùng tôi nhận được từ anh.

… Ngày anh đi. Hà Nội như tắt nắng.

3 ngày sau, nick anh sáng… status của anh chỉ vẹn vẻn 2 từ: Trang 23

Tôi mở trang 23, lặng người… Nước mắt ngốc nghếch cứ chảy dài

Từ trên xuống dưới là những vòng chữ trái tim anh khoanh …

Ghép lại thành dòng chữ: Dám chứ. Anh yêu em!

ĐÔI TA


Mà anh hay em trong tim đều rạn
Đều chôn sâu hình ảnh một người mơ
Bây giờ đây quấn quít hiện bây giờ
Chỉ biết có đôi ta là đang sống
Đang cho nhau ngọt ngào và đang mộng
Cố làm lơ không biết đến thời gian
Đến bông hoa tàn tạ với trăng ngàn
Đến những tình duyên xung quanh thất vọng
- Nhiều hành tinh tan vì đã lỏng
Ôi muôn năm! Giấc mộng đã đời chưa ?
Lúc ấy sóng triều rên rỉ chưa bưa
Cứ nhắm mắt, cứ yêu nhau như chết
Cứ sảng sốt, tê mê và rũ liệt
Đừng nghe chi âm hưởng địa cầu đang
Vỡ toang ra từng mảnh, cả không gian
Cả thời gian, từ tạo thiên lập địa
Đều trộn trạo, điều hoà và xí xoá
Thành hư không như tình ái đôi ta.

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

RÙA CON ĐI CHỢ

BÀI THƠ: RÙA CON ĐI CHỢ

Rùa con đi chợ mùa xuân
Mới đến cổng chợ bước chân sang hè
Chợ đông hoa trái bộn bề
Rùa mang hạt giống đem về trồng gieo
Mua xong chợ đã vãn chiều
Heo heo gió thổi cánh diều mùa thu
Đường dài chẳng ngại nắng mưa
Kịp về đến cửa, trời vừa sang đông.
Hạt mua chưa kịp gieo trồng
Trên tay cây đã nở hồng những hoa
Mẹ rùa trong bếp chạy ra
Hôn con rồi vội cắm hoa vào bình
Mẹ khen cái chú rùa xinh
Đã không ngại khó lại nhanh nhất nhà.

Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013

Thổn thức


Tôi gặp em vào một chiều đầy nắng
Gió bên đường đưa nhẹ mái tóc em
Tôi khẽ nói gió ơi đừng thổi nữa
Cho tôi nhìn ngắm trọn ánh sao xinh.

Chiếc lá nhỏ như cất lên lời nói
Tôi ngập ngừng đưa ánh mắt xa xăm
Không dám nhìn vào hàng mi rực rỡ
Sợ mắt người đốt nát trái tim tôi.

Rồi từ đó tôi không tìm thấy nữa
Ánh mắt nào làm tôi mãi mộng mơ
Tôi cố tìm trong tiềm thức bơ vơ
Nhưng chỉ thấy một khoảng trời lặng lẽ.

Không gặp em hồn tôi như cô lẻ
Và ngày nào tôi cũng đứng chờ em
Chờ em dưới hàng cây khô chiếc lá
Bỗng một ngày lá cũng xa rời cây.

Thu đã qua và đông cũng sắp tàn
Ánh nắng vàng đã ùa về khắp lối
Mang cái ấm của mùa xuân hạnh phúc
Đến cho đời và cho cả lứa đôi.

Tôi tập vẽ những hàng cây chiếc lá
Chiếc lá nào đưa em đến bên tôi?
Con đường nhỏ hàng cây nho nhỏ
Như khóc thầm cho một gã tình si.