Thiên thần của bố, con có nhớ lần đầu tiên bố con mình gặp nhau
không? mọi người thì cười, con và bố thì khóc. Bố khóc vì hạnh phúc và
sung sướng, còn con khóc chắc là vì được gặp bố và mẹ phải không? Con có
biết bố đã thích con đến phát điên lên được, nhìn con ngọ nguậy trong
vòng tay, đôi chân, bàn tay nhỏ xíu, cái miệng cứ chúm cha chúm chím
…khi nhìn thấy con, bố chợt nhận ra rằng – đây rồi, lý tưởng sống của
bố!
Bố nhớ lần đầu tiên nghe mẹ nói về sự hiện diện của con trên cõi đời
này, con không biết bố đã vui mừng như thế nào đâu. Nhờ con, bố đã biết
từ chối những buổi nhậu nhẹt, để về sớm với mẹ con, đấm bóp cho mẹ con
mỗi khi nhức mỏi, thức dậy mỗi đêm khi mẹ bị chuột rút. Thời gian chờ
đợi chín tháng mười ngày dài thật dài. Tối nào bố cũng thủ thỉ với con,
con còn nhớ những câu chuyện của bố con mình không? Rồi ngày ấy cũng
đến, nhìn thấy con khỏe mạnh, đủ hình hài nằm trong vòng tay ấm áp của
bố, mọi cảm xúc cứ trào dâng vô bờ bến, đan xen với những hồi hộp lo
lắng cho chặng đường mới mẻ phía trước, với thiên chức làm bố. Bố bắt
đầu học cách chăm sóc con, cách cho con bú, cách thay tã. Tuy có bà và
mẹ nhưng bố vẫn muốn được tự tay mình chăm sóc con. Con thấy không, bây
giờ bố hơi bị “pro” đấy nhé. Mẹ con không còn dám chê cái sự vụng về của
bố nữa rồi.
Việc chăm sóc, nuôi dưỡng và được lo cho con là niềm hạnh phúc thiêng
liêng, nhưng đôi khi cũng chính là áp lực vô hình của bố mẹ. Những công
việc thường nhật vốn đã khiến cho bố mẹ nhiều căng thẳng, bây giờ lại
lay hoay với những kiến thức mới mẻ và không biết như thế nào mới là tốt
nhất dành cho con. Nhờ con, bố đã biết sắp xếp thời gian và công việc
của mình để có thể bên con nhiều hơn. Thay vì, sáng nào bố cũng nằm dài
trên ghế sofa, xem chương trình chào buổi sáng, nhâm nhi café. Giờ thì
bố phải tập chơi trò ba trong một, vẫn xem chào buổi sáng, nhâm nhi café
nhưng tay thì ẵm con, để mẹ còn chuẩn bị bữa sáng cho bố con mình. Mỗi
khi mẹ quá bận, bố phải địu con trên lưng để còn giúp đỡ mẹ. Vừa địu con
bố vừa hát bài “Hơren lên rẫy” làm mẹ con cười vang. Nhà mình lúc nào
cũng đầy ắp tiếng cười con nhỉ.
Bố phải thú nhận rằng, bố thật sự “nghiện” con mất rồi, nghiện cái
“ngôn ngữ” dịu dàng của riêng con, mỗi khi con hơ hơ cái miệng nhỏ xíu,
như muốn nói với bố điều gì đó, nghiện cái đôi mắt đen láy tinh anh của
con, cái bàn tay, cả cái bàn chân nữa… Mỗi chiều tan sở bố chỉ muốn lao
thật nhanh về nhà, để được cà cà lên làn da mỏng manh mát rượi của con.
Cũng như bao người bố khác, luôn muốn nâng niu và dành tất cả những
gì tốt nhất cho con, tuy cũng có đôi lúc bố vụng về và vô tâm. Nhưng bố
thề bố hứa bố đảm bảo, bố không cố ý. Bố biết là mỗi khi bố ru con ngủ,
bố đều ngủ trước, để con phải chơi một mình, nhưng con biết đấy, bố đâu
biết hát mấy bài hát ru, hò như bà và mẹ, bố đành phải mở nhạc để con
nghe. Nằm bên con bình yên quá, lại thêm tiếng nhạc êm dịu, bố như đang ở
trên thiên đường vậy đó. Nhớ những lúc mải lướt web nhỡ tay, để con rơi
đụng đầu xuống nền, làm một quả trứng gà, bố hư quá phải không con?
Thương con quá, bố sẽ không để con của bố phải chịu đau thêm lần nữa
đâu.
Con là nhất rồi đấy nhé, bố không những chia sẻ với con thời gian,
niềm vui, công sức của bố, bố còn phải chia sẻ luôn cả người phụ nữ mà
bố yêu thương nhất. Bố và con phải chăm sóc và bảo vệ người phụ nữ này
thật tốt đấy nhé, hứa với nhau nha con.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét